Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.




"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.
vietwriter.vn vietwriter.vn









"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.




"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.
vietwriter.vn vietwriter.vn









"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.




"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.
vietwriter.vn vietwriter.vn









"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.




"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.
vietwriter.vn vietwriter.vn









"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.




"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.
vietwriter.vn vietwriter.vn









"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.




"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.
vietwriter.vn vietwriter.vn









"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.




"Mặc Sơ, cậu có bị thương không?" Kiều Thanh Du quan tâm cô.


Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"


"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.


Mặc Sơ nở nụ cười.


Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"


"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.


Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!


Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!



vietwriter.vn



Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.


Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"


Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.


Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.


Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.


Thế mà Quyên Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày


xưa.


Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.


"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"


Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!


Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.


Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô.


Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ôi.


Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.


Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.


Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.


Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.


Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.


Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.


Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...


Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!


Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.


Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.


Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.


Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dểnđể thể hiện tâm lý của mình.


Lúc này, điện thoại của Mặc SƠ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.


"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tại.


Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."


Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.


"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"


+


Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm Cơ chứ!


Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!


Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Có Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"


Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.


Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"


"Tổng giám đốc Quyền, được được được." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.


Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sở, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"


"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"


Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"


"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"


Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"


"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc SƠ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"


Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc SƠ và anh thì đứng ở ngã tư đường.


Bọn họ đang nhìn nhau.


Gió đêm, thổi qua hai người họ.


Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.


Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.


Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK