Đây giống như luật rừng vậy, hổ tàn bạo ăn thịt, dê, hươu ăn cỏ.
Hổ đột nhiên nói muốn ăn cỏ, sao Mặc Sơ không kỳ lạ chứ?
“Buổi tối nói cho em nghe.” Quyền Đế Sâm cũng đưa ra một nút thắt.
Mặc Sơ cúp điện thoại, chị Dương gọi cho cô một ly nước trái cây: “Uống nước trái cây đi, vừa đẹp da vừa tốt cho dạ dày. Đừng uống cà phê, cô là người phải sinh con.”
“Cảm ơn chị Dương.” Mặc Sơ vui vẻ nhận lấy. Trong công ty, chị Dương là đồng nghiệp lớn tuổi đã chăm sóc cho cô từ lúc cô mới thực tập.
Mặc dù bây giờ cô là bà Quyền, trong công ty có rất nhiều người hâm mộ, ghen tị.
Nhưng đối với việc có con, Mặc Sơ cũng thuận theo tự nhiên.
Dù sao, giữa cô và Quyền Đế Sâm cũng không yêu thương như trong tưởng tượng.
“Vừa rồi ngài Quyền gọi điện thoại tới sao?” Chị Dương nhỏ giọng hỏi cô: “Rất khó để có được một cậu chủ quyền quý, hơn nữa còn quan tâm tới cô như thế đâu.”
Mặc Sơ khẽ cười: “Không phải anh ấy quan tâm tôi, anh ấy gọi là bảo tôi nấu cơm tối, còn nói muốn ăn gì.”
“Tốt như thế sao? Tôi nói cho cô nghe này Mặc Sơ, người đàn ông chịu về nhà ăn cơm là đàn ông tốt.” Chị Dương nói: “Ít nhất thì anh ta cũng không rượu chè be bét bên ngoài, tan việc cũng không tới quán bar với người phụ nữ khác, tại sao không để anh ta ở nhà chứ?”
“Được rồi.” Mặc Sơ gật đầu: “Tôi phải điên cuồng học nấu nướng, nếu không sẽ bị ngài Quyền chê.”
Đương nhiên chị Dương là người phụ nữ có mười năm hôn nhân, điều cô ta nói vẫn có đạo lý nhất định.
Vào giờ tan làm, Mặc Sơ nhận được điện thoại của Cố mộc Thành: “Người phụ nữ kia đã tỉnh, nhưng tôi thấy dường như cô ta vẫn không muốn sống.”
“Bây giờ tôi tới xem cô ta một chút.” Mặc Sơ mua một giỏ trái cây và hoa đi đến bệnh viện.
Lúc người phụ nữ đó khóc lóc kể lể mình yêu người đàn ông phụ lòng mình nhiều như thế nào, Mặc Sơ chỉ có thể lẳng lặng nghe cô ta kể lể.
Đàn ông có vong ân phụ nghĩa đi nữa, vẫn sẽ có người phụ nữ yêu anh ta.
Cũng giống như Quyền Đế Sâm, phụ nữ trên toàn thế giới đều muốn kết hôn với anh. Nhưng vẫn sẽ có không ít phụ nữ dùng thủ đoạn bịp bợm để nhào tới.
Trước khi đi Mặc Sơ nói: “Tôi cảm thấy, không cần biết kết quả thế nào, vẫn phải quý trọng sinh mạng của mình, quý trọng sinh mạng. Có mấy lời không phải đã nói rồi sao? Cóc ghẻ ba chân khó tìm, nhưng đàn ông bình thường lại rất nhiều, cô chết vì người đàn ông kia thì cô chết, anh ta cũng vẫn sống tốt như thường. Cho nên tôi nói cho cô nghe, cách trừng phạt dành cho anh ta chính là cô phải sống tốt hơn cô ta.”
Sau khi Mặc Sơ rời đi, cô đến siêu thị mua đồ ăn, sau đó về thẳng nhà.
Chờ tới khi cô về tới nhà, Quyền Đế Sâm đã ở nhà.
Cô thấy người đàn ông này đã tắm, hơn nữa còn thay quần áo ở nhà, cô nói: “Ngài Quyền về sớm như thế sao?”
“Là bà Quyền về quá muộn.” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô.
Mặc Sơ thở dài: “Vừa rồi em phải đến bệnh viện một chuyết, người phụ nữ kia đã tỉnh rồi. Em thật sự không hiểu, tại sao có người một khi mất đi tình yêu thì lập tức tìm đến cái chết chứ?”
Cô vừa rửa rau vừa nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa.
Anh nhàn nhạt nhíu mày: “Em cũng chỉ mua mỗi món này.”
“Anh đâu có nói muốn ăn món khác đâu.” Yêu kều nhìn anh: “Thỉnh thoảng dùng, cũng xem là thanh lọc dạ dày. Đúng rồi, anh vẫn chưa nói sao anh đột nhiên muốn ăn xà lách.”
Lúc này, Quyền Đế Sâm không chút lưu tình, vạch trần cô: “Bà Quyền, không phải em đã nói cả đời một chồng sao?”
Mặc Sơ lúng túng.
Hóa ra anh đã biết từ sớm, người đàn ông này đúng là tỉnh bơ, khiến người khác thấy sợ/
Anh cũng dứt khoát nói: “Anh không ăn thịt, là bởi vì muốn ăn em.”
Mặc Sơ mở vòi nước, cô rửa rau.
Tối hôm qua, anh có yêu cầu, chỉ là cô thấy dấu son môi xinh đẹp kia khiến cô cảm thấy đau lòng.
Thế là cô từ chối yêu cầu.
Hôm nay, khi anh thấy được cô và Cố Mộc Thành ở chung với nhau, anh lập tức cảm thấy khó chịu.
Cô là bà Quyền của anh, sao anh có thể để cô ăn cơm với người đàn ông khác chứ?
Mặc Sơ ngẩng đầu, nhìn anh: “An Ngôn đẹp như thế, anh vẫn chưa ăn no à?”
Quyền Đế Sâm nhướng mày: "An Ngôn còn đang chờ bà Quyền trả lời. Trước khi bà Quyền phê chuẩn, cô ta không dám làm vậy.
Mặc Sơ đang rửa rau, trên tay cô là từng lá, từng lá xà lách được gỡ xuống, lơ lửng trên mặt nước.
An Ngôn có dám làm bậy không không, quyền quyết định không phải trên tay Quyền Đế Sâm sao?
Đúng là quá buồn cười.
“Được rồi, em phê chuẩn cho cô ta làm bậy với anh.” Thấy bà Quyền rất hào phóng, người yêu cũ muốn ngài Quyền, cô phê chuẩn.
Chỉ là lời này vừa được nói ra, sắc mặt Quyền Đế Sâm nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Anh không nói lời nào, đi khỏi nhà bếp, lên thư phòng.
Làm xà lác với cà chua vô cùng nhanh.
Sau khi Mặc Sơ làm xong, Quyền Đế Sâm vẫn chưa xuống.
Đương nhiên, Mặc Sơ cảm thấy vô cùng châm chọc, đời này có biết bao điều có thể biết kết quả mới có thể bị người tiếp cận.
Mặc Sơ đói, cô quyết định nấu mì ăn.
Cô nấu một tô mì thịt bò lớn, bưng tới thư phòng.
Quyền Đế Sâm đang họp, vẻ mặt và dáng vẻ của anh vô cùng nghiêm túc, hơn nữa giọng nói vô cùng nóng nảy.
Mặc Sơ thầm nghĩ, hóa ra người đàn ông này cũng có mấy ngày như thế.
Cô đặt tô mì lên bàn anh, lúc cô định rời đi, nhưng lại nghe Quyền Đế Sâm nói: “Chờ một chút.”
Mặc Sơ nhìn anh, cô nhỏ giọng nói: “Em không quấy rầy anh họp.”
Quyền Đế Sâm vẫy vẫy tay, bảo cô tới.
Mặc Sơ đi tới trước mặt anh, anh đang họp video cùng các cấp dưới.
Kết quả, Quyền Đế Sâm nói: “Đút anh ăn.”
Mặc Sơ cảm thấy, cô bưng mì lên là để người đàn ông này bắt nạt mình.
Cô tốt bụng bưng cho anh một tô mì, anh còn bảo cô đút cho anh ứng trước mặt cấp dưới của anh trong khi anh đang họp video.
“Không hay lắm đâu.” Giọng nói của Mặc Sơ vô cùng nhỏ.
Tâm trạng của Quyền Đế Sâm rất khó chịu, anh thấp giọng nói: “Đút.”
Mặc Sơ không biết làm sao, cũng không thể làm gì khác hơn cầm đũa lên, đưa tới bên môi anh: “Ngài Quyền, mời anh.”
Mấy cấp dưới thấy ông chủ và bà chủ công khai thể hiện tình cảm, đương nhiên không dám nhìn, ai nấy cũng đều giả vờ nhìn tài liệu, tựa như đang chờ lát nữa ông chủ rút ra kết luận.
Mặc Sơ cũng không biết tại sao anh lại tức giận với cấp dưới, đương nhiên cô cũng biết người đàn ông này có lúc anh thật sự cũng không nói tình cảm.
Lúc Quyền Đế Sâm ăn gần hết tô mì, anh nói: “Cuộc họp kết thúc, thứ tôi muốn là thành tích, nếu như ai không có thành tích thì vào cuộc họp lần sau, không cần tới nữa.”
Đối với một ông chủ có tác phong lạnh lùng, thủ đoạn mạnh mẽ, nói tới nói lui vẫn khiến người khác cảm thấy vô cùng uy nghiêm.