Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Mặc Sơ bọc chăn đơn trở mình một cái, cô đưa lưng về phía Quyền Đế Sâm, mặc nhìn sang Mặc Hàm, dùng khẩu hình môi đe dọa Mặc Hàm: "Con mà còn hỏi nữa thì mẹ không hợp tác diễn với con nữa đâu."


Mặc Hàm thè lưỡi, sau đó cô bé nằm xuống, cô bé muốn chui vào trong chăn đơn của Mặc Sơ.



Mặc dù đây là con gái, nhưng Mặc Sơ cũng sẽ xấu hổ, hai quỷ tinh linh này, trước khi hai đứa bé năm tuổi cô cũng chưa từng đưa đàn ông về nhà, tình cảnh nam nữ ở chung thế này, hai đứa bé chưa từng thấy.


Quyền Đế Sâm kịp thời bể Mặc Hàm lên, anh nói: "Chúng ta đi tìm một phòng


khác nào."


"Bên trong có đồ ăn ngon đúng không?" Mặc Hàm hỏi.


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói thì Mặc Sơ chính là món ngon nhất, đối với trẻ nhỏ thì tất nhiên không phải đồ ăn ngon gì rồi!




Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, ngoài ra anh đã chọn một căn phòng cho Mặc Hàm ở lại.


"Chú, chứ đừng đi!" Mặc Hàm kéo anh ngủ cùng: "Cháu muốn nghe kể chuyện! Cháu muốn chú ngủ cùng cháu!"


Quyền Đế Sâm nói: "Chú gọi cô tới ngủ cùng cháu, được không?"


"Chẳng phải cô đã ngủ rồi sao?" Cô bé mở to đôi mắt đẹp.


Quyền Đế Sâm: "..."


Nhóc con này thật khó hầu hạ!


"Chú, cô đã ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền cô nữa!" Mặc Hàm nói: "Cháu muốn nghe câu chuyện về rừng sâu, cái bộ rừng rậm kỳ ảo ý ạ, câu chuyện mà người nhà của một cậu bé bị con hổ ăn mất, cậu bé được bầy sói cứu, cậu bé đã lớn lên trong rừng sâu..."


Quyền Đế Sâm chưa bao giờ kể chuyện cho trẻ con nghe, quả nhiên là bưng bít ra thì sớm muộn gì cũng phải trả giá gì đấy!


Mặc dị di truyền tính cách trầm ổn nội liễm của anh, tất nhiên sẽ không nghe chuyện kỳ ảo như thế này rồi, khi có thời gian rảnh cậu bé còn làm phát minh sáng tạo kia kìa!


Cô nhóc này thì khác, cô bé có một chút mơ mộng, một chút dễ thương, một chút đánh yêu.


May mà, khi xưa Quyền Đế Sâm đã đọc qua bản gốc của câu chuyện này rồi, anh kể cho Mặc Hàm, cô bé hỏi: "Chú, có một câu nói kêu là thầy hổ nói, có phải có thể hiểu là, hổ và sối đều là đội quân vô cùng lợi hại, thế tại sao trong câu chuyện này, lão hổ là kẻ xấu? Sói lại là kẻ tốt vậy?"


Quyền Đế Sâm lại khá tán thưởng trình độ ngữ văn của cô nhóc, rất ít trẻ con sẽ biết nhiều thành ngữ, câu chuyện như thế này vào lúc năm tuổi.


"Đó là bởi vì trong các câu chuyện khác nhau, thì lại có hai phe đối nghịch!" Quyền Đế Sâm vốn định tìm phim hoạt hình đến để phân tích cho cô bé, nhưng, anh không biết phim hoạt hình đang thịnh hàng ở hiện tại là phim gì.


Mặc Hàm nói: "Ví dụ cừu vui vẻ và sói xám! Sói trời sinh đã muốn ăn thịt dê, sỏi đã gây nguy hiểm đến an toàn tính mạng của dê, sói chính là một tên xấu xa!"


"Thông minh!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Cái này giống với không gian sinh hoạt của chúng ta, mọi người đều là người, nhưng có một số người lại thích bắt nạt người khác tính kế người khác đánh mắng người khác, có một số người thích giúp đỡ người khác nâng đỡ người khác dạy bảo người khác, mọi thứ đều không thể tốt và xấu đồng loạt được! Chẳng qua đối với những vật tham chiếu khác nhau mà nói thì..."


Anh nói tới đây, anh nghĩ liệu mình có nói phức tạp rồi không nhỉ.


Nào ngờ, Mặc Hàm đã nhắm mắt ngủ say rồi.


Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh thật sự chưa từng dỗ trẻ con. Tiếp đó, anh đắp chăn cho Mặc Hàm, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy người phụ nữ đang ở đứng ở cửa.





20220304043835-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK