Giây phút anh và người phụ nữ khác kết hôn sinh con cũng chính là giây phút cô và Quyền Đế Sâm chia tay.
Cô đã là mẹ đơn thân của hai đứa trẻ sinh đôi, nếu như khi cô và anh chia tay, cô lại mang thai thì hậu quả sẽ thế nào?
Thay vì tương lai dây dưa không rõ, không bằng bây giờ đề phòng trước.
Cho nên cô mua thuốc tránh thai.
Cô không ngờ là sau khi nhìn thấy nó, Quyền Đế Sâm lại nổi giận đùng đùng như vậy.
Mặc Sơ đã nghe ông cụ Quyền nói, Quyền Đế Sâm sẽ có một người vợ môn đăng hộ đối thuộc về anh, cũng sẽ có một con thuộc về nhà họ Quyền.
Cô làm như vậy có gì sai?
Quyền Đế Sâm vung tay, ném chai thuốc trong tay vào thùng rác.
Anh không thèm nhìn Mặc Sơ nữa mà vừa cởi nút áo vừa đi vào phòng tắm.
Mặc Sơ đứng tại chỗ, cô từ từ nhặt hết đồ vật trên mặt đất bỏ vào túi xách.
“Vào đi!” Giọng nói của người đàn ông trong phòng tắm truyền tới.
Mặc Sơ hít sâu một hơi, đi về phía phòng tắm. Khuôn mặt đẹp trai lạnh băng, anh ngâm mình trong nước, mà cô thì đang gội đầu cho anh.
Ai cũng không nói gì thêm, hoặc có thể nói là ai cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Trong phòng tắm rất yên tĩnh.
Mặc Sơ chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước, còn có tiếng hít thở của hai người, và tiếng tim đập nhỏ bé gần như không nghe thấy.
Ngón tay của cô nhẹ nhàng xoa xoa tóc anh, bọt trắng phủ đầy bàn tay cô, cũng làm cho mái tóc đen của anh thêm mềm mại.
Cô gội đầu cho anh xong, hơi bất an nhìn anh, còn phải tắm tiếp không?
“Tắm!” Quyền Đế Sâm chỉ ngang ngược hết mức nói một chữ, quyết định số mệnh phải tiếp tục phấn khỏi chiến đấu trong phòng tắm của cô.
Mặc Sơ đoán được mở đầu nhưng không đoán đúng kết thúc.
Khi cô phục vụ Quyền Đế Sâm xong, anh thoải mái nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, cô mới bắt đầu tắm rửa một mình.
Toàn bộ không khí mập mờ quấn quýt đều biến đâu không thấy, thay vào đó là vô tận yên lặng.
Cô từ phòng tắm đi ra, còn có một chuyện bất tiện nhất chính là cô nên ở lại phòng ngủ của anh hay là trở về phòng của mình?
Nếu cô ở lại, anh không cần cô thì làm thế nào?
Nếu cô đi ra, anh nói cô khiêu khích uy nghiêm của anh thì phải làm sao?
Cô biết, chỉ cần anh không vui, cô làm gì cũng là sai!
Chỉ cần anh vui vẻ, cô làm gì đều là đúng!
Mặc Sơ sấy khô tóc, cô đứng ở mép giường, dứt khoát mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Quyền, tôi ngủ nơi nào?”
Quyền Đế Sâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh nghe cô kêu là Tổng giám đốc Quyền, anh không để ý tới cô, cũng không mở mắt ra.
Mặc Sơ nhớ tới, một đêm kia hai người nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, lúc đó anh để cô gọi anh là ông xã.
Có thể là trong lúc cảm xúc cháy bỏng mãnh liệt nhất, hai chữ này có ý nghĩa rất hoàn toàn khác biệt, nhưng mà giờ phút này, cô thật sự không gọi ra được!
Thế là cô giật giật khóe môi tựa như đưa ra một quyết định to lớn, kêu anh một tiếng: “Đế Sâm…”
Quyền Đế Sâm nghe tiếng xưng hô này, anh từ từ mở mắt, nhìn cô gái chỉ mặc một chiếc áo ngủ, từ trước đến giờ cách ăn mặc của cô vẫn luôn đơn giản, mái tóc dài vừa gội mềm mại xõa trên vai, tóc mái rũ xuống ở gò má một cách tự nhiên, che khuất một phần khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét xinh xắn trên khuôn mặt càng lộ vẻ hoàn mỹ.
Mặc Sơ chờ đợi câu trả lời của anh, kết quả là người đàn ông này hỏi ngược lại cô một câu: “Cô cho rằng cô nên ngủ ở đâu?”
“Anh tức giận, vậy tôi ngủ ở phòng cho khách đi!” Mặc Sơ nói rất thành thật.
Quyền Đế Sâm ngồi dậy, mặc kệ ánh mắt hay vẻ mặt đều tràn đầy uy nghiêm không cho phép khiêu khích: “Tại sao tôi phải tức giận?”
Mặc Sơ cẩn thận chăm chú nhìn anh: “Lần sau tôi muốn làm gì, nhất định sẽ hỏi ý kiến anh trước!”
Ví dụ như cô nên ngủ ở nơi nào, đây cũng là một cái vấn đề quan trọng!
Ít nhất là vấn đề quan trọng trong cuộc sống chung của vợ chồng.
Nhiệt độ đầu hè về đêm vẫn rất lạnh, cô chỉ mặc một chiếc đầm ngủ ngắn ngủn.
“Còn chưa lên giường đi?” Quyền Đế Sâm hơi nhíu mày.
Mặc Sơ ngủ bên cạnh anh, mọi người nhìn xem nhìn, đây giống như để cô lên giường sao?
Haizz, quyền lợi của người đàn ông này quá lớn, cô ngủ đâu đều phải báo cáo với anh!
Tay chân của cô lạnh như băng, lúc cô vừa chạm vào anh một chút, cô cũng cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của anh, làm người ta không nhịn được muốn nhích lại gần hơn một chút.
Hai bàn tay của Quyền Đế Sâm cầm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, anh trách mắng: “Cô vừa tắm nước lạnh hả?”
“Không…” Mặc Sơ lắc đầu, vốn dĩ thể chất phụ nữ hơi lạnh rồi!
Lúc bàn tay cô được anh sưởi ấm, thân thể cô cũng cảm thấy dần ấm áp lại.
Đôi chân nhỏ của cô ngọ nguậy trong chăn, chăn phồng lên như một cái lều nhỏ.
Quyền Đế Sâm thấy cô tự sưởi ấm kiểu này, nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc Sơ cũng phát hiện ánh mắt khác thường của anh, cô vội vàng ngừng lại.
“Để chân lên người tôi!” Quyền Đế Sâm nói.
Mặc Sơ thấy hơi ngạc nhiên, cô cũng biết là hai người để sát vào nhau có thể sưởi ấm lẫn nhau, cô nên đặt chân ở đâu?
Cô đưa đôi chân nhỏ qua, bởi vì ngọ nguậy trong chăn nên áp ngủ đã trượt lên trên đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn như ngọc.
Cô thử đặt chân trên bắp chân anh, nhưng mà anh thật sự rất nhiều lông!
Lông chân anh ma sát lòng bàn chân của cô, cảm giác mềm mềm nhột nhột truyền từ lòng bàn chân lên khắp thân thể cô.
Cô muốn rút chân về, nhưng lại nghe thấy người đàn ông ra lệnh cho cô: “Cô dám!”
Cô không dám!
Nhưng mà: “Tôi nhột!” Cô nói nhỏ.
Mặc dù tiếng cô rất nhỏ nhưng Quyền Đế Sâm cũng nghe thấy.
Tất nhiên rồi, người ta xuất thân từ bộ đội đặc chủng mà!
Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ một cái: “Cô không biết để chân ở chỗ không lông à?”
Cũng đúng! Sao chỉ số thông minh của cô lại hạ thấp như vậy chứ?
Chắc là do người đàn ông này quá đẹp trai, quá hung dữ, quá bá đạo đi!
Mặc Sơ nhìn lên, phía trên đầu gối của anh đều không có lông kìa, cô lập tức đưa hai chân nhỏ qua, bàn chân lạnh như băng cáp vào bắp đùi nóng như lửa của anh.
Cô cảm thấy trong nháy mắt, cảm giác ấm áp truyền về.
Nhưng mà thân thể người đàn ông này lại hơi cứng đờ trong chớp mắt, tầm ảnh hưởng của cô đối với anh đã vượt khỏi phạm vi khống chế.
Bàn chân cô xinh xắn, lạnh như băng, vừa vặn đối lập với nhiệt độ của anh.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dần dần nhuộm đẫm du͙ƈ vọиɠ.
Mặc Sơ hoảng sợ, cô cũng vừa giật mình, tư thế này quá mức… thân mật.
Cô giống như một con cua nhỏ, hai chân áp vào đùi anh, hai tay bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Đôi chân dài của anh tựa như cho cô một bến cảng, để từ nay về sau cô không cần lo bị đói.
Cô biết anh vẫn đang tức giận vì chuyện thuốc tránh thai nên tất nhiên không dám khiêu khích anh nữa!
Cho đến khi chân tay đều ấm áp, cô mới nói: “Tôi không lạnh!”
Anh không nói gì, anh cũng không lạnh, anh nóng đến sắp nổ tung luôn rồi!
Mặc Sơ vội vàng bò dậy từ trong lòng anh, kết quả là tay chân luống cuống càng nhúc nhích càng sai lầm, cô trực tiếp ngã vào lòng người đàn ông này, ngồi trên eo anh…