Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.




Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.




Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.




Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.




Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.




Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.




Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.




Hai mắt Mặc Sơ nửa mở nửa nhắm, cô không có tinh thần, không muốn mở mắt ra, nhưng mà, muốn ngủ thì lại thấy mê man.


Cô nghe thấy giọng nói của Quyền Đế Sâm, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cô yên lặng cầm lấy thuốc, uống nước xong, lại nằm trên sô pha.


"Lên giường ngủ đi!" Quyền Đế Sâm nói.


Mặc Sơ lắc đầu: "Em ngủ ở đây!"


Cô bị cảm rồi, đừng lây cho anh mới phải.


Tối qua Quyền Đế Sâm đã nhìn cô cả đêm, tối qua cô ngủ cùng con gái!



vietwriter.vn



Tối nay, anh và cô ngủ tách, cô muốn ngủ sô pha, để anh ngủ một mình trên giường.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm căn bản là không nghe lời cô, anh duỗi cánh tay ra rồi bế cô lên, sau đó đi thẳng đến giường.


Mặc Sơ có tốt tính đi chăng nữa thì cũng bị anh chọc giận rồi: "Quyền Đế Sâm, con người anh kiểu gì vậy?"


Quyền Đế Sâm chống hai tay bên người cô, anh dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: "Mặc Sơ, em đừng hòng rời xa anh!"


Anh có thể cho cô tất cả, chiều cô đến độ vô pháp vô thiên, anh cũng có thể bẻ gãy toàn bộ cánh chim của cô, khiến cô cả đời này bị nhốt bên cạnh anh.


Mặc Sơ sửng sốt, anh tưởng hôm nay cô vẫn muốn chia giường ngủ?


Cô chẳng qua...



vietwriter.vn



Thôi thôi, cô cũng lười phải giải thích, lúc này cô vừa uống thuốc xong, mê man không có tí sức nào, đầu óc cũng không minh mẫn, cô không muốn nói gì hết.


Cô dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ thật say.


Quyền Đế Sâm đi tắm, sau đó anh đi ra ban công đứng một lúc, rồi mới đi vào trong phòng ngủ, nằm cạnh Mặc Sơ.


Dù rằng tôi qua anh không ngủ, hôm nay Mặc Sơ ốm, anh vẫn kiên trì theo dõi tình trạng của cô đúng hạn.


Anh ngủ một lúc, liền vươn tay ra kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.


Rạng hai rưỡi sáng, Mặc Sơ lại phát sốt lần nữa.


Quyền Đế Sâm lập tức đi lấy cặp nhiệt độ, đo nhiệt độ cho cô, vẫn là 39 độ.


Anh lập tức gọi điện cho Lục Vũ Trạch, lúc này, Mặc Sơ mở mắt ra: "Đừng gọi người ta nữa!"


Quyền Đế Sâm thấy cô không có tí tinh thần nào, anh lo lắng nói "Lại sốt cao lần nữa, không gọi bác sĩ khám thì sao được?"


Mặc Sơ cảm thấy anh thật là chuyện bé xé ra to: "Thì uống thêm một lần thuốc hạ sốt nữa là được!"


Trước đây lần nào bị sốt cô cũng như thế này, sốt cao lần nào thì uống thuốc hạ sốt lần đó là được rồi mà?


Dưới tình huống bình thường, cách năm, sáu tiếng cô lại sốt một lần.


Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô còn từ từ ngồi dậy, đi lấy kính của mình, cô đi tìm thuốc hạ sốt, mạnh mẽ chống đỡ bản thân đi nhìn kỹ.


Bởi vì, trước đây không có ai thương, cô phải tự thương lấy mình.


Cô cũng là con người, cô cũng sẽ phát sốt lúc nửa đêm, cô sẽ dự trữ thuốc hạ sốt ở trong nhà, nhưng mà, cô sợ mình uống sai thuốc, nên lúc nào cũng phải xem kỹ, sau đó mới uống.


Cô không cho phép mình ngã xuống, bởi vì, cô vẫn còn một cặp thai long phượng phải nuôi nấng trưởng thành!


Bản thân cô là trẻ mồ côi, cô không cho phép con của mình lại mất mẹ nữa!


Quyền Đế Sâm quan sát nhất cử nhất động của co, cô không có nhanh nhẹn như bình thường, nhưng mà, mỗi bước cô làm, cô đều lặp lại ít nhất hai lầm, bảo đảm mình không có uống nhầm thuốc.


Nếu không phải bình thường bị ốm rồi cũng như thế này, giờ phút này Mặc Sơ sẽ không lặp lại thuần thục thao tác.


Cô sẽ như thế, bởi vì bên cạnh cô không có ai có thể chăm sóc cô lúc cô ốm!


Quyền Đế Sâm đưa một tay ra kéo cô vào lòng, anh bằng lòng thương cô, từ nay về sau, anh bằng lòng ở bên cạnh cô bất cứ khi nào cô cần!


Có lẽ, hứa hẹn quá nặng, anh nói không nên lời.


Anh chỉ muốn làm cho cô xem, mỗi khi cô cần anh, anh đều sẽ ở bên cạnh cô.


Bởi vì anh bất ngờ dùng sức, Mặc Sợ bị bất ngờ không kịp phòng ngực, thuốc trên tay đã rơi xuống đất.


Cô hơi hoảng hốt nhìn người đàn ông này, anh sao vậy?


Trong khoảng thời gian ngắn, Quyền Đế Sâm chưa tìm được một câu nói có thể nói ra, việc duy nhất anh có thể làm, chính là ôm cô thật chặt, trong đêm khuya mùa thu này, đêm mà rét mười độ, anh nguyện ý dùng cái ôm ấp ám của anh để sưởi ấm một đời này của cô.


Mặc Sơ chưa từng nhắc đến những nỗi khổ, đây là nơi có kiên cường nhất.


Cơ thể Mặc Sơ Vốn yếu ớt, cô sốt đến nỗi mơ mơ màng màng, cô cũng không có sức giãy dụa nữa.


Có thể là bởi vì ở trong lòng Quyền Đế Sâm, cô lại nhắm mắt vào ngủ tiếp.


Quyền Đế Sâm ôm cô một lúc, anh cúi đầu nhìn cô, cơn sốt càng dữ dội hơn rồi.


Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lục Vũ Trạch.
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK