Cố Vãn Vãn lập tức lo lắng: "Anh Sâm bị thương sao? Nghiêm trọng không?"
Cổ Trạch Dã đưa tay ra đặt lên vai của cô ấy, trấn an cảm xúc của cô ấy: "Không sao! Vãn Vãn, em không cần lo lắng!"
Cố Vãn Vãn nhìn chằm chằm Cố Trạch Dã, cô ấy còn có quyền gì đi lo lắng cho Quyền Để Sâm cơ chứ? Chẳng phải đã nói rõ rồi sao, qua đêm đó rồi thì sẽ không còn gặp lại nữa sao?
Lúc cô ấy nhìn Cố Trạch Dã, Cố Trạch Dã cũng nhìn cô ấy, trong mắt cô ấy chưa ưu thương, còn trong mắt anh ta thì là thương tiếc và ngấm ngầm chịu đựng.
Cô ấy cắn môi, khong cho mình nói chuyện, cũng không cho mình đau lòng và buồn.
"Dĩ Vãn Vãn, daddy vì cứu cháu nên mới bị cá sấu lớn cắn bị thương!" Mặc Hàm nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn rất buồn.
Cố Vãn Vãn đưa mắt nhìn về phía Mặc Hàm, con bé là con gái danh chính ngôn thuận của Quyền Đế Sâm, mặc dù trước đó cũng chưa thể nhận tổ quy tông, nhưng mà hiện tại, Mặc Hàm là cục cưng mà Quyền Đế Sâm cưng trong lòng bàn tay!
Vậy con của cô ấy thì sao? Cổ Vãn Vãn đặt tay lên bụng mình!
Sau khi con của cô ra đời, nếu như gặp phải nguy hiểm, thì ai đến bảo vệ?
Có lẽ, trước đây Cố Vãn Vãn luôn muốn có một đứa con, quả thực là suy nghĩ rất xúc động, việc đến lúc này, khi cô ấy bắt đầu suy xét thật sự thì cũng đã muộn rồi.
Cố Trạch Dã nhìn ra suy nghĩ của cô ấy, anh ta thấp giọng nói: "Vãn Vãn, đừng sợ, em vẫn còn có anh!"
Cố Vãn Vãn ôm chặt lưng anh ta, khuôn mặt nhỏ đẫm lệ dán lên ngực anh ta, phụ nữ có thao dễ nhạy cảm, trước đây cô ấy sẽ không khóc sướt mướt, nhưng bây giờ là vì sao?
Cố Trạch Dã trấn an Cố Vãn Vãn một lúc, sau đó cảm xúc của cô ấy đã bình tĩnh trở lại.
Mặc Hi và Mặc Hàm cũng chuẩn bị rời đi, Cổ Trạch Dã đích thân đưa hai đứa trẻ đi, bởi vì ở đây anh ta cũng không có mời người giúp việc, đợi lát nữa về anh ta lại bồi Cố Vãn Vãn sau.
Bệnh viện.
Mặc Sơ rúc vào lòng Quyền Đế Sâm, anh thấy cái quần của mình bị cô kéo xuống đùi, đã lộ ra quần tam giác màu trắng, anh đưa tay nghịch tóc cô: "Cứ thế đùa chồng em à?"
Mặc Sơ nhẹ nhàng cười ra tiếng, nói thật, cho dù người đàn ông này mặc như thế này, cô vẫn thấy anh đẹp trai không có thiên lý!
Cô đứng dậy, kéo quần lên cho anh, sau đó, cả người cô đều dựa vào trong lòng anh.
Bàn tay nhỏ của cô để trên ngực anh, chỉ chốc lát sau, cô nghĩ đi nghĩ lại thì lại nở nụ cười.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh: "Vẫn may, con cá sấu không cắn vào chỗ đó của anh."
Đổ mồ hôi! Bây giờ nghĩ lại mà sợ!
Nếu như con cá sấu mà cắn vào bộ vị đó của người đàn ông, vậy thì thật sự là quá khó sống rồi!
Quyền Để Sâm trêu cô: "Chỗ đó là chỗ nào?"
"Chính là chỗ dó!" Mặc Sơ vẫn không có cao thủ như anh, có thể nói một chuyện ăn mặn mà nói nghiêm túc như này!
"Bà Quyền, em không nói, tôi thật sự không biết đó là chỗ nào?" Anh khẽ nói, nỉ non trầm thấp như ngoài mùa hạ, làm cho người ta không kìm lòng nổi sẽ rơi vào tay giặc.
Mặc Sơ đỏ mặt, còn lâu cô mới tin, anh không biết ư? Thương tình của anh cao như vậy, chỉ số thông minh của anh cũng cao như thế, sao anh lại không biết cơ chứ?
Cô mới phát hiện ra là cô không nên trêu anh!
Bởi vì, ở trước mặt anh, anh là một vua phúc hắc ngàn năm, mà cô mới là học sinh mới đi nhà trẻ.
Cô dán khuôn mặt đỏ rực lên cánh tay anh, đến lúc này thì cô giả bộ buồn ngủ.
"Đế Sâm, em buồn ngủ, em muốn đi ngủ." Cô nói nhỏ, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Sự e lệ của cô làm cho tâm tình của Quyền Đế Sâm rất vui vẻ, anh lại chưa buồn ngủ, anh cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô, hôn cái miệng ngọt như mật của cô!
Cảnh môi Mặc Sơ như bông hoa bị người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên, anh cũng không hôn mạnh, trái lại giống như gió mát thổi qua.
Cô nghĩ, cô không đáp lại thì hơn.
Vì thế, cô tiếp tục giả vờ ngủ.