Mặc Sơ thấy Cố Vãn Vãn được Cố Trạch Dã yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay như thế, trong lòng cô cũng vui mừng.
"Sơ Sơ, chúng ta cũng đi thôi! Đúng rồi, chắc ông Quyền đã tan làm rồi nhỉ! Chúng ta đi đón ông ấy tan làm!" Mặc Hàm nói: "Thế mà ông ấy không đến New York đón con, con rất tức giận!"
Mặc Sợ bật cười: "Hàm Hàm định như thế nào?"
Mặc Hàm suy nghĩ: "Con đã có biện pháp đối phó với ông ấy rồi! Có điều, cần đến sự phối hợp của Sơ Sơ và Hi Hi."
"Yên tâm, bọn mẹ chắc chắn phối hợp." Mặc Sơ cũng cảm thấy buồn bực, rõ ràng sáu năm trước là anh chiếm lấy cô, tại sao sáu năm sau, cũng là anh trừng phạt cô trong bồn tắm cơ chứ?
Hừ! Nhất định phải xả cơn giận này ra!
Công ty Quyền Thị.
Mặc Hàm gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch, Quyền Đế Sâm đáp lại: "Vào đi!"
Cửa mở ra, hình như anh chưa nhìn thấy người đi vào.
Anh hơi tò mò, sẽ là ai đang đùa dai đây?
Bởi vì Mặc Sơ không ở nhà, Quyền Đế Sâm liền ở công ty tăng ca, dù sao thì anh cũng không lo về Mặc Hi, đứa nhỏ này biết sống hơn bất kỳ ai!
Quyền Đế Sâm là người theo chủ nghĩa vô thần, anh không tin công ty có quỷ thần gì gì đó.
Anh không có để ý.
Chỉ chốc lát sau, có một bóng dáng nho nhỏ lén chạy vào, dư quang khóe mắt Quyền Đế Sâm liếc qua, anh cũng đã biết là ai rồi.
Nhưng mà, anh không ngờ anh sẽ gặp lại đứa bé này!
Mặc Hàm núp ở sau ghế của anh, sau đó lặng lẽ trốn ở trong chiếc áo khoác của anh.
Cô nhóc này thật nhỏ, còn chưa to bằng chiếc áo khoác của anh.
Quyền Đế Sâm kệ cô bé chơi, anh vẫn chuyên tâm vào công việc.
Nhưng mà, Mặc Hàm kìm nén một lúc thì cô bé không nhịn nổi nữa, một âm thanh non nớt truyền đến: "Chú, chú không tìm cháu à?"
ô! Hóa ra tổng giám đốc Quyền còn chưa hiểu phối hợp với cô bé chơi trò chơi!
Nhưng mà, Hàm Hàm, cháu phải hiểu rằng, Quyền tiên sinh chưa từng chơi cái này, quả thật là anh không biết thật!
Quyền Đế Sâm bật cười, anh đứng lên khỏi ghế, bước nhanh đi đến trước mặt cô nhóc, nhìn cái đầu nhỏ của cô bé lộ ra ngoài cổ áo của chiếc áo khoác trên gương mặt tinh xảo xinh xắn của cô bé, lại có vài phần mất hứng.
"Để chú nghĩ xem đây là ai?" Quyền Đế Sâm biết cô bé là Hàm Hàm, anh cố tình đùa cô bé.
Mặc Hàm và một cái khóc to: "Chú không có lương tâm, đến cả tên cháu chú cũng quên mất rồi!"
Quyền Đế Sâm, người này không sợ đao thương kiếm vũ, chỉ sợ bé gái khóc thảm thiết như này, anh vội vàng đưa tay ra rồi bế cô bé lên, cô bé ở trong lòng anh, dáng dấp nho nhỏ nước mắt lưng tròng.
"Hàm Hàm à, sao chú lại không nhớ cơ chứ?" Quyền Đế Sâm dỗ cô bé: "Vừa nãy chú đùa cháu thôi! Không khóc nữa nha! Chú đưa cháu đi ăn đồ ăn ngon, còn mua cả đồ chơi nữa!"
"Này thì được!" Mặc Hàm lập tức ngưng khóc, hơn nữa còn cười tươi như hoa.