"Đương nhiên, vào khoảnh khắc cháu ở trong bụng Sơ Sơ, cháu đã là quán quân của đời người rồi!" Mặc Hàm vui vẻ nói.
Cố Vãn Vãn nhìn hai đứa bé đáng yêu, cô ấy càng thấy sự kiên trì của mình là đúng!
Cho dù đứa bé không có bố, bọn nó vẫn sẽ lớn lên khỏe mạnh vui vẻ.
Bởi vì, đứa bé còn có tình yêu của cô ấy!
Cố Vãn Vãn nhìn hai đứa bé: "Được nghỉ rồi các cháu có về không?"
"DÌ Vãn Vãn, hay là cháu ở lại chơi với dì nhé!" Mặc Hàm nói: "Cho anh trai về bồi Sơ Sơ!"
"Được!" Cố Vãn Vãn chỉ ước gì có một bảo bối ở với cô ấy!
Buổi tối, Cố Vãn Vãn gọi điện thoại cho Mặc Sơ.
Mặc Sơ thấy là một số lạ ở nước ngoài, cô vẫn bắt máy, cô không biết có phải hai cục cưng dùng điện thoại ngoài gọi điện cho cô không.
"Sơ Sơ..." Cố Vãn Vãn mới gọi hai chữ, Mặc Sơ đã sợ ngây người rồi.
Cô không ngờ Cố Vãn Vãn sẽ chủ động gọi điện thoại cho cô: "Vãn Vãn, cậu vẫn khỏe chứ?"
"Tôi rất khỏe, Sơ Sơ!" Cố Vãn Vãn nhẹ giọng nói: "Lâu lắm rồi chưa liên lạc với cậu, hôm nay tôi đã gặp hai cục cưng của cậu, Hàm Hàm nói muốn ở lại chơi với tôi, Hi Hi về nước chơi với cậu, tôi cũng hy vọng tôi có thể sinh được một bé gái!"
Cổ họng Mặc SƠ có hơi nghẹn ngào: "Sẽ mà, Vãn Vãn, đứa bé sẽ xinh đẹp giống cậu!"
Nghe thấy giọng nói của Mặc Sơ có chút thất thường, Cố Vãn Vãn lại nở nụ cười: "Không nói chuyện với cậu nữa! Tớ đi chơi với hai cục cưng một lát đấy!
Chỉ là, khi cô ấy đặt điện thoại xuống, Cố Vãn Vãn vẫn nhớ Quyền Đế Sâm, nhưng mà, cô ấy không thể hỏi trước mặt Mặc Sơ.
Mặc Sơ cầm điện thoại, một lúc lâu sau cô vẫn chưa hồi thần, mãi đến tận khi Quyền Đế Sâm đi đến trước mặt cô: "Sao vậy?"
"Hi Hi sắp về rồi!" Mặc Sơ khẽ nói.
Quyền Đế Sâm thấy khóe mắt cô có nước mắt, anh vươn tay nhẹ nhàng lau đi: "Sắp gặp con rồi cũng khóc? Không nỡ thì đưa hai đứa về nước là được!"
Mặc Sơ không dám nhắc đến chuyện của Cố Vãn Vãn trước mặt anh, Cố Vãn Vãn không nhắc tới, không có nghĩa là Cố Vãn Vãn đã từ bỏ.
Mặc Sơ cũng không thể nhắc, Cố Vãn Vãn là bạn thân của cô, Quyền Đế Sâm là chồng cô, quan hệ tam giác thế này, sợ là vừa nhắc tới thì sẽ càng loạn.
"Đã đặt vé máy bay chưa? Cùng tới sân bay đi!" Quyền Đế Sâm nhìn cô.
"Được!" Mặc Sơ gật đầu: "Đây là lần đầu tiên bọn anh chính thức gặp mặt!"
"Anh có cần chuẩn bị quà không?" Quyền Đế Sâm hỏi cô.
Mặc Sơ lại cười: "Anh chịu tiếp nhận thằng bé, em đã vui lắm rồi!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán cô: "Sau khi có thời gian rồi thì nói cho anh biết!"
"Vâng!" Mặc Sa vui vẻ gật đầu.
Bệnh viện.
Sau khi Mặc Sổ tan làm, cô đều sẽ tới thăm Kiều Thanh Du, hoặc mang sách cho cô ấy, hoặc là mang đồ ăn vặt tới cho cô ấy.
"Cậu có nhận ra là tớ đã mập một vòng rồi không? Trên eo toàn là thịt rồi này!" Kiều Thanh Du nói.
"Bây giờ đang là thời gian tốt để nuôi heo." Mặc Sơ mỉm cười sỜ eo cô ấy: "Hình như đúng là mập thật!"
Kiều Thanh Du Vỗ tay cô: "Ngày nào cũng tới chơi với tớ? Tổng giám đốc Quyền không ý kiến à?"
"Ngày mai không tới nữa!" Mặc Sơ nói: "Con tớ về rồi!"
Lúc này, trùng hợp là Cố Mộc Thành đẩy cửa đi vào, anh ta nói: "Tôi đi đón cho!"
"Cố Mộc Thành..." Mặc SƠ có hơi khó xử nói: "Đế Sâm bảo cùng tôi đi sân bay đón!"
"Ồ." Cố Mộc Thành hơi mất mát.