Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Sơ hơi bất ngờ, anh gọi cô đến chỉ để hỏi điều này à?



“Bây giờ cô gái Thái Hà kia có một cuộc sống tốt đẹp, cô ấy đã biết tôi là con gái, sao còn thích tôi được chứ!” Mặc Sơ cười nhẹ một tiếng.



Sau khi nói xong, thấy Quyền Đế Sâm không nói gì, cô tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Quyền, tôi đã sửa sang danh sách mười cô gái nhóm thứ ba! Mời anh xem qua!”



Lúc này, ánh mắt của Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào cô, do xét cô, vậy mà cô lại có thể phân rõ giới hạn công việc và tình cảm. Tối hôm qua còn như con mèo nhỏ mềm mại, lưu luyến trong lòng anh, vậy mà hôm nay lại đích thân tiến hành chọn vợ cho anh.”



Có phải cô không hề nghĩ đến chuyện cô chính là vợ của anh không?



Mặc Sơ bị anh nhìn đến nỗi lạnh cả sống lưng, chẳng lẽ cô nói sai điều gì rồi à? Cô đang bàn công việc mà! Không phải anh gọi cô đến đây vì công việc sao?




Lúc này, di động Quyền Đế Sâm vang lên.



“Em để ở đó trước đi!” Ý Quyền Đế Sâm bảo cô.



Anh cầm lấy điện thoại di động, vừa thấy Cố Vãn Vãn gọi đến, anh hơi nhíu mày nhưng vẫn nghe máy.



“Anh Sâm, em bị bệnh rồi, phải làm sao bây giờ…” Cố Vãn Vãn khóc lóc trong điện thoại, nói: “Em sẽ chết…”



Quyền Đế Sâm nhẹ giọng nói: “Anh sẽ qua đó ngay.”



Anh thả di động xuống, nói với Mặc Sơ: “Vãn Vãn nói em ấy bị bệnh!”



“Tôi cũng đi thăm cô ấy!” Mặc Sơ lập tức nói.



Sau khi nói xong, cô lại cảm thấy nếu cô đi cùng với Quyền Đế Sâm, có khi nào anh sẽ cảm thấy không tốt hay không?



Quyền Đế Sâm đã vội vàng đi ra ngoài, Mặc Sơ cũng chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.





Mặc Sơ vừa nghe tin Cố Vãn Vãn mắc bệnh, cô không khỏi âm thầm hận mình không quan tâm đến Cố Vãn Vãn.



Sau khi hai người đến bãi đỗ xe, Quyền Đế Sâm đứng dưới ánh mặt trời, tia nắng cuối xuân lóng lánh ánh vàng, khi tắm gội trên người anh, trông anh như thiên thần được vạn người ngưỡng mộ.



“Tổng giám đốc Quyền…” Mặc Sơ đi tới trước mặt anh: “Hay là chúng ta chia nhau ra đi thăm Vãn Vãn!”



“Có gì khác nhau chứ?” Quyền Đế Sâm hơi nghiêng đầu.



Lúc này, tài xế đã mở cửa xe ra.



Mặc Sơ vẫn không có cơ hội nói với Cố Vãn Vãn về chuyện cô đã kết hôn với Quyền Đế Sâm, cô sợ Cố Vãn Vãn sẽ đau khổ.



“Tôi không muốn Vãn Vãn đau lòng!” Mặc Sơ chăm chú nhìn anh.



Khóe môi Quyền Đế Sâm hơi nhếch lên, tạo thành một độ cong đầy vẻ châm chọc: “Bà Quyền, tôi không cho phép cô lương thiện quá mức!”



Lòng dạ Mặc Sơ lương thiện, luôn suy nghĩ cho người khác, nhưng mà người khác sẽ suy nghĩ cho cô sao?



Những người bên cạnh cô, có ai mà không muốn nhờ vả vào cô để bò vào lòng Quyền Đế Sâm, thuận lợi gả vào nhà cao cửa rộng làm bà Quyền đâu?



Mặc Sơ không dám nói gì thêm, cô chỉ có thể theo anh lên xe.



Hai người cùng đến bệnh viện, vừa vào đã thấy Cố Vãn Vãn khóc giống như một người làm từ nước vậy!



Cô ấy nhào vào trong lòng Quyền Đế Sâm: “Anh Sâm, em sắp chết rồi…”



Quyền Đế Sâm vươn bàn tay to, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ấy, tuy rằng không nói gì, nhưng hành động thực tế là đang an ủi.



Mặc Sơ đứng ở một bên, cô sốt ruột nhìn Cố Vãn Vãn, nhìn dáng vẻ đau buồn khóc thút thít của cô ấy, đôi mắt của cô cũng đong đầy nước mắt.



Cô cũng hận mình là tại sao mình không phải là bác sĩ, mắt thấy bạn tốt bị bệnh, mà mình lại bất lực.



Khuôn mặt đẹp trai của Quyền Đế Sâm cũng rất nghiêm túc, anh an ủi Cố Vãn Vãn một hồi lâu, cô ấy mới ngừng khóc.

“Anh Sâm, anh Sâm…” Cố Vãn Vãn kêu tên anh, hết tiếng này đến tiếng kia, triền miên cộng thêm một chút mềm mại, trìu mến, tràn đầy tình yêu và sự quyến luyến: “Anh Sâm, anh có thể ở cạnh em không?”



Quyền Đế Sâm dùng bàn tay thô ráp có vết chai lau đi nước mắt trên má Cố Vãn Vãn: “Trạch Dã đâu?”



“Anh ấy đi tìm bác sĩ nổi tiếng trên thế giới cho em!” Cố Vãn Vãn nhỏ giọng nói.



Quyền Đế Sâm gật đầu: “Bọn anh sẽ không để em có chuyện gì!”



Lúc này Cố Vãn Vãn mới nhìn về phía Mặc Sơ, cô ấy vùng ra khỏi ngực Quyền Đế Sâm rồi ôm lấy Mặc Sơ: “Sơ Sơ…”



“Xin lỗi Vãn Vãn, tớ không biết chuyện này…” Mặc Sơ xin lỗi: “Có điều, cậu phải tin tưởng vào bản thân, nhất định cậu sẽ khỏe lại…”



Cố Vãn Vãn và Mặc Sơ đi sang một bên, cô ấy nhìn Mặc Sơ: “Tớ biết là thời gian của tớ đã không còn nhiều, điều tớ muốn nhất chính là có anh Sâm ở bên cạnh tớ… Sơ Sơ, cậu có thể giúp tớ không?”

“Quyền Đế Sâm là người tốt, nhất định anh ta sẽ chăm sóc cậu.” Mặc Sơ an ủi cô ấy: “Tất cả bọn tớ đều sẽ ở bên cậu, cùng cậu chiến thắng bệnh tật.”



Buổi tối, Quyền Đế Sâm không về lại biệt thự Hồng Thụ Lâm Hải.



Mặc Sơ cũng không gọi điện cho anh.



Cô biết, có thể là anh đang chăm sóc Cố Vãn Vãn.



Nhưng mà mạng sống con người thật yếu ớt, rõ ràng vẫn khỏe mạnh như vậy mà đột nhiên có vận xui rơi trúng.



Không ai biết khi nào vận rủi này sẽ rơi xuống đầu mình.



Mặc Sơ tắm rửa rồi bắt đầu làm việc.



Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến chuyện tối nay Quyền Đế Sâm sẽ không về, vậy cô có thể về lại nhà trọ của mình rồi!



Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng đóng máy tính xách tay lại, cho vào túi đựng máy tính.Cô còn chưa lấy được bằng lái nên không dám một tự lái xe của anh, cô vẫn nên đi tàu điện ngầm, tuy rằng muốn về đến nhà thì cô còn phải đổi sang xe buýt, nhưng vẫn an toàn hơn.

Khi Mặc Sơ về đến nhà thì Mặc Hàm đã mệt quá mà ngủ rồi, cô ôm con gái lên giường ngủ nhỏ.



Mặc Hi còn đang sửa chữa đồ chơi: “Sơ Sơ, mẹ có đói bụng không? Có muốn ăn cơm chiên không?”



“Wow!” Mặc Sơ ngồi bên cạnh cậu bé: “Thật chứ, mẹ giúp con sửa đồ, con chiên cơm cho mẹ đi!”



“Thôi, con xin mẹ đấy!” Mặc Hi cực kỳ khinh thường kỹ thuật của cô: “Mẹ đừng sửa chữa gì cả, mẹ đâu có sửa đâu, toàn là phá đồ thôi! Hại con tốn thêm thời gian, mẹ chỉ gây thêm trở ngại chứ không giúp được gì, càng giúp càng thêm chuyện.”



Ái chà chà, vậy mà Mặc Sơ cô lại bị con trai xem thường!



Nhưng khi Mặc Hi bưng đem cơm chiên tới, Mặc Sơ lại cực kỳ vui vẻ. Cô nhìn từng hạt cơm thon dài, kết hợp với cà rốt được thái thành hạt lựu, còn có màu vàng của hạt bắp, màu xanh của ớt chuông, giăm bông thơm ngào ngạt, thật là làm cho người nhìn thèm nhỏ dãi.

“Cục cưng ơi, rõ ràng chỉ là các nguyên liệu bình thường, vì sao con lại có thể làm ra hương vị ngon lành như vậy?” Mặc Sơ vừa ăn, vừa hỏi cậu bé.



Mặc Hi trợn trắng mắt: “Đó là do đầu bếp con đây lợi hại!”



“Đúng vậy!” Mặc Sơ ăn cơm, còn không quên khen cậu bé một trận: “Cục cưng nhà ta đúng là toàn năng, sửa đồ điện thì tính là gì chứ? Làm đầu bếp thì đã làm sao? Quả thật là có thể bay lên trời, chui xuống đất!”



Mặc Hi đang sửa một chiếc đồng hồ đồ chơi, cậu bé nhìn cô: “Sao ông xã của mẹ lại cho mẹ về vậy?”



“Ông xã của mẹ còn bận chăm sóc cho dì Vãn Vãn của con!” Nói đến đây, Mặc Sơ cảm thấy hơi đau lòng: “Cục cưng, nếu một ngày nào đó mẹ chết bất ngờ, con phải chăm sóc em gái thật tốt.”



Mặc Hi lại vứt cho cô ánh mắt xem thường: “Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm, mẹ yên tâm đi! Mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi!”

“Mẹ tai họa ở đâu chứ?” Mặc Sơ nói: “Ngài Tổng thống còn muốn phát chứng nhận người tốt cho mẹ đó!”



Mặc Hi chỉ vào mặt cô, Mặc Sơ vui vẻ nói: “Con nói là quá xinh đẹp à! Cái này thì mẹ nhận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK