Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Trái lại, Trần Chân Dao lại nói chuyện không ngừng: “Đế Sâm, thật sự cảm ơn cậu đã giúp nhà họ Mặc chúng tôi tìm được Tử Mạnh, lần này Tử Mạnh có thể quay lại nhà họ Mặc, chúng tôi thật sự rất vui.”


Quyền Đế Sâm chỉ mím môi, không trả lời bà ta.


Trần Chân Dao thấy có chút không thú vị, bà ta lại gọi Cố Trạch Dã, nói: "Thị trưởng Cố, cậu đúng thật là hình tượng của nhân dân, chăm sóc cuộc sống của người dân quen như chúng tôi rất tốt, nếu như cậu vận động tranh cử tổng thống, tôi nhất định sẽ bỏ cho cậu một phiếu. Không đúng, phải là tất cả chúng tôi đều sẽ cho cậu một phiếu. Còn nữa, Chiêu Đệ nhà chúng tôi rất sùng bái cậu.”



Trần Chân Dao trải thảm nhiều như thế, đơn giản chính là muốn nhân cơ hội này, giới thiệu Mặc Chiêu Đệ cho Cố Trạch Dã.


Cố Trạch Dã là kiểu người gì, sao có thể không hiểu ý của Trần Chân Dao?


Chỉ là, anh ta nể mặt Mặc Sơ, cũng chỉ mở một mắt, nhắm một mắt với Trần Chân Dao.


“Hôm nay chúng ta giải quyết chuyện của Thiệu Vĩ Trạch.” Cố Trạch Dã nhanh chóng đi vào vấn đề chính: “Bà Mặc, bà có ý kiến gì?”


Trần Chân Dao vừa nghe Cố Trạch Dã hỏi mình, có hơi được yêu thương mà lo sợ, nói: “Thị trưởng Cố, tôi hy vọng Thiệu Vĩ Trạch đồng ý trở về nhà họ Mặc, sau này sẽ sống luôn ở nhà họ Mặc.”




“Thiệu Hùng, còn ông?” Cố Trạch Dã nhìn Thiệu Hùng.


“Thiệu Hùng bất mãn nói: “Nhà họ Mặc nghèo như thế, có thể có cái gì chứ. Đương nhiên tôi hy vọng Vĩ Trạch vẫn sẽ sống cùng tôi.”


Trần Chân Dao thấy có Quyền Đế Sâm làm chỗ dựa, bà ta nói: “Thế nhưng xu hướng tình dục của nhà họ Mặc chúng tôi đều bình thường, không giống anh, cũng không biết là đàn ông hay phụ nữ. Con trai của chúng tôi sống với người như anh, có thể hạnh phúc sao?”


Mỗi người đều có chỗ đau của mình, Thiệu Hùng cũng không ngoại lệ.


Cho nên, khi Trần Chân Dao nói ông ta như thế, ông ta lập tức đập bàn.


Thiệu Hùng đập bàn: “Còn bàn là thứ gì, mỗi người đều có thứ mình thích, bà không biết thì không nên nói lung tung”


Trần Chân Dao thấy ông ta nổi giận, bà ta cũng nổi giận: “Người đàn ông kia của ông là một tên khốn, đổi kết quả giám định ADN của chúng tôi, còn làm tổn thương một đứa bé. Nếu ông không có mắt, sẽ làm hư con trai tôi.”


Mặc Sơ thấy chuyện vẫn chưa được giải quyết, hai người lại rùm beng lần nữa.


Mặc Sơ vội vàng nói: “Hai người, đợi một chút, chúng ta tới để giải quyết vấn đề, không phải tới để tranh luận vấn đề. Mỗi người nhường nhau một chút, giải quyết xong chuyện con cái rồi nói sau, được không?”


Thiệu Hùng trừng mắt với Mặc Sơ: “Người mẹ nuôi của cô đúng là một người phụ nữ đanh đá, không biết phải trái”


Trần Chân Dao cũng nói: “Con nhanh bảo quyền Đế Sâm giải quyết vấn đề đi, bên chúng ta có nhiều người hơn.”


Quyền Đế Sâm thầy Thiệu Hùng gào lên với Mặc Sơ, còn Trần Chân Dao lại trách móc Mặc Sở, ban đầu anh không nói gì, lúc này anh nhìn hai người một cái: “Không muốn giải quyết vấn đề đúng không?”


Thiệu Hùng không nói gì nữa, Trần Chân Dao cũng im lặng.


Quyền Đế Sâm nói: “Các người có ý kiến gì với tôi, bây giờ nói thẳng trước mặt tôi này.”


Trong lời nói này, CÓ ý bảo vệ Mặc SƠ.


Thiệu Hùng nào dám có ý kiến với Mặc Sở, còn cho dù trong lòng Trần Chân Dao có ý kiến với Mặc Sở, bà ta cũng không dám nói gì nữa.


Quyền Đế Sâm nhìn hai người đối chọi gay gắt, lúc này cũng đã yên lặng, anh mới nói: “Tôi đề nghị, Thiệu Vĩ Trạch đã mười tám tuổi, cậu ấy có quyền tự lựa chọn. Nếu cậu ấy muốn nhận bổ nuôi cũng phải biết mẹ mình, các người đều là người quan trọng nhất trên đời này của cậu ấy, tranh giành một người cũng không có kết quả. Nếu như các người đều yêu cầu ấy, sẽ cân nhắc vì cậu ấy, chứ không phải đẩy cậu ấy vào đường cùng, đều tránh né các người.”


Mấy câu nói này như lời khai sáng, khiến Thiệu Hùng và Trần Chân Dao cũng hiểu rõ ra.


Hai người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, thế là đại tới thỏa thuận, bọn họ đều là những người thân nhất của Thiệu Vĩ Trạch.


Lúc trên bàn ăn, sau khi Thiệu Hùng và Trần Chân Dao rời đi, trên bàn chỉ còn có ba người.


“Cảm ơn” Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm: “Cảm ơn ngài Quyền.”


Lúc Quyền Để Sâm bảo vệ cô, đương nhiên cô hiểu, ở trước mắt người ngoài, anh luôn bảo vệ cô như mạng sống.


“Cũng rất cảm ơn thị trưởng Cố” Mặc Sa cảm thấy hai người đàn ông này hẳn là có tình anh em chính nghĩa, nếu không bởi vì hôn sự của Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn bị thương, giữa Cố Trạch Dã và Quyền Đế Sâm, đều là thuyền nhỏ nói lật là lật.


Thế nhưng rất


20220218165509-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK