Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
Diệp Tử bị câu nói này của anh ta chọc giận, cô ta bắn súng lên giường của Mặc Sơ, dọa cho Cố Mộc Thành sợ tới mức hồn bay phách lạc.
"Được được được, cô đừng làm càn!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cho, cô muốn gì tôi cũng cho hết!"
Diệp Tử nhìn chằm chằm vào quần của anh ta: "Cởi ra!"
Cố Mộc Thành lập tức đỏ mặt, chỗ này có ba người phụ nữ, anh ta phải cởi quần trước mặt bọn họ ư?
Diệp Tử nóng lòng muốn thử: "Hoặc là tôi cho anh lấy tiểu nòng nọc ra? Hoặc là, anh tự dùng tay làm ra!"
Vi Phương đã chuẩn bị xong ống nghiệm rồi, như thế là có thể bảo quản đông lạnh!
"Cô thật biến thái!" Cố Mộc Thành mắng.
Diệp Tử thì lại hùng hồn: "Nhân loại sinh sản cũng chỉ như thế! Hay là! Tôi bảo Mặc Sơ làm ra cho anh, chắc là anh rất thích nhỉ!"
vietwriter.vn
Sắc mặt của Mặc Sơ lập tức tái nhợt, cô chưa làm qua chuyện này bao giờ, cho dù là ở trước mặt Quyền Đế Sâm, cô cũng chưa từng làm.
Diệp Tử này đúng là kẻ tâm lý vặn vẹo biến thái kinh khủng, vì phẫu thuật thẩm mỹ và muốn đứa con, chuyện gì cô ta cũng làm được.
"Không cần..." Cố Mộc Thành cũng lắc đầu, Mặc Sơ là người phụ nữ anh ta yêu nhất, sao anh ta có thể khinh nhờn Mặc Sơ chứ, anh ta nói: "Tôi tự làm!"
Miệng của Mặc Sơ cũng bịt, cô còn không nói được nữa, giờ phút này cô cũng lo lắng cho Cố Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm thì sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh không biết đã xảy ra chuyện gì đúng không?
Mặc Sơ sốt ruột lắm rồi, cô biết, cô và Cố Mộc Thành đều bị Diệp Tử khống chế, còn Diệp Tử thì chắc chắn là một người không nói thật, cho dù Cố Mộc Thành cho cô ta tiểu nòng nọc, Diệp Tử cũng chưa chắc chịu để yên.
Cố Mộc Thành quay lưng về phía Mặc So, Anh ta cảm thấy anh ta chưa bao giờ khuất nhục như này, bị một người phụ nữ chỉ vào quần bắt cởi ra, sau đó làm tiểu nòng nọc ra!
Anh ta nói: "Bây giờ vẫn rất mềm, không làm được."
Diệp Tử đang nhìn người đàn ông này, khi chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng thì không che được "cái đó", hai mắt cô ta lóe sáng, đây là cái đó của người đàn ông mà cô ta yêu nhất...
vietwriter.vn
"Tôi giúp anh!" Diệp Tử tiến lên.
Cố Mộc Thành thề trong lòng, anh ta nhất định sẽ tự tay đâm Diệp Tử, trả thù cho nỗi khuất nhục của ngày hôm nay.
Đúng vào lúc Diệp Tử buông lỏng phòng bị, định đưa tay ra, Cố Mộc Thành đưa tay ra bắt lấy tay cô ta.
Diệp Tử lập tức giãy dụa, cô ta bóp cò, bắt đầu nổ súng linh tinh.
Tiếng "hoàng đoàng đoàng..." vang lên.
Cố Mộc Thành lo súng của cô ta sẽ làm bị thương tới Mặc Sơ, anh ta dùng hết sức để cướp sóng.
Khi Vi Phương định đi qua giúp, từ ô cửa sổ cô ta nhìn thấy có người sắp đi vào, cô ta vội vàng nói: "Diệp Tử, chạy mau, có người tới!"
Diệp Tử nói :"Lấy dao phẫu thuật giết Mặc Sơ trước đã!"
Diệp Tử không còn trợ thủ nào khác, cô ta đoán là người bên phía Cố Mộc Thành, cô ta nhắm súng vào đầu của Cố Mộc Thành.
Vi Phương lập tức cầm lấy dao phẫu thuật, rồi hướng về phía trái tim của Mặc Sơ: "Đao này đâm xuống, cô cũng không sống được nữa đâu!"
"Đừng mà!" Cố Mộc Thành lo lắng hô lên: "Diệp Tử, cô giết tôi là được rồi, đừng động vào Mặc Sơ!"
"Cô ta chết rồi, anh mới đau lòng!" Diệp Tử đấm một quyền xuống bộ phận phía dưới bụng của Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành bị thương chỗ quan trọng của đàn ông, anh ta đau đến nỗi khom lưng không nói nên lời.
Lúc này, Vi Phương đã cắt quần áo của Mặc Sơ ra, hơn nữa cô ta còn đâm về phía vị trí trái tim của cô.
Máu đỏ tươi, chảy ra từ lồng ngực...
Mặc Sơ cảm nhận được một cơn đau đớn, có phải là cô sẽ chết đi như thế này không?
Đột nhiên, cánh cửa "phanh" một tiếng, bị người đá ra.
Thân ảnh cao lớn của Quyền Đế Sâm đi tới như thiên thần vậy.
Dù anh đoán được có khả năng là Mặc Sơ muốn bỏ trốn theo Cổ Mộc Thành, nhưng mà, anh cũng sẽ không thả người phụ nữ này đi!
Anh sẽ đưa cô về, giáo huấn" thật tốt, để cô biết, trong sinh mệnh của cô, chỉ có một người đàn ông là anh thôi.
Khi anh chạy tới liền trông thấy Mặc Sợ bị trói trên giường bệnh, một người phụ nữ khác thì cầm dao đâm vào tim cô, máu tươi thấm qua quần áo của
CÔ.
Đây giống như là đang đâm vào tim Quyền Đế Sâm vậy, trái tim anh co rút lại, đau đến nỗi không thể kiềm chế được.
Mặc Sợ bị trói, không nhúc nhích được gì, hơn nữa vị trí nơi lồng ngực rất đau. Nhưng mà, mắt cô lại có thể nhìn thấy anh đã tới.
Cô không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới thật!
Có một tích tắc kia, cô lại muốn khóc.
Tình cảm giữa bọn họ là gì?
Không rời được.
Không bỏ được.
Không cắt được.
Không đóng được.
Cứ thế dây dưa mãi, nhưng lại không có cuối cùng.
Mặc Sơ nghẹn ngào, hai mắt nhìn về phía anh.
KO
Quyền Đế Sâm đá Vi Phương một cước bay đi, con dao phẫu thuật mà Vi Phương đang cầm trên tay đâm về phía Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm bắt lấy cổ tay cô ta, vặn lại phương hướng của con dao phẫu thuật, anh lại dùng sức khiến cho Vi Phương đâm vào bụng của cô ta!
"A.." Vi Phương hét thảm một tiếng, sau đó nằm rạp trên sàn không nhúc nhích.
Người phụ nữ này dám làm hại Mặc Sơ, sao anh có thể tha cho cô ta cơ chú?
Quyền Đế Sâm lập tức vươn tay ra cởi trói cho Mặc Sơ, xé băng dính trên miệng cô ra.
Bàn tay anh run run kéo áo Mặc Sơ ra, kiểm tra vết thương của Mặc Sơ.
Anh rất lo một đao này của Vi Phương đâm vào trái tim của Mặc Sơ.
Khi anh nhìn thấy chỉ bị thương phần da, anh mới thở phào một hơi.
vietwriter.vn vietwriter.vn