Quyền Đế Sâm đã hiểu ra tên của hai đứa nhỏ, Mặc Hi và Mặc Hàm, ngụ ý chính là một cặp cục cưng long phượng hiếm có!
Giờ phút này, cơn sóng lòng trong anh dạt dào!
Anh tưởng anh có một người con trai là đã hạnh phúc lắm rồi, nào ngờ, anh còn có một cô con gái, đang ở nước ngoài chưa có trở về.
Xem ra, anh phúc hắc kín đáo, Mặc Sơ cũng không kịp đề phòng!
Cô nhóc này lại có thể giữ kín như bưng, còn liên hợp với con gái cùng chỉnh
anh!
Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ đang ngủ rất yên, anh ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng thổi lên da cô: "Bà Quyền, em có điều gì muốn nói cho anh biết không?"
"Có!" Mặc Sơ bị anh áp sát lại mà run lên, cô mở mắt, đáng thương nói: "Chồng, em buồn ngủ lắm! Anh có thể để cho em ngủ không? Chân em sắp đứt rồi..."
Tối hôm qua, chân của cô quấn lên eo anh, cô đã nộp vũ khí đầu hàng lâu rồi, còn anh thì càng chiến càng hăng, càng không thể vãn hồi.
Mặc Sơ nhìn Quyền Đế Sâm với ánh mắt chăm chú: "Em muốn ngủ một giấc thật ngon, anh có thể thành toàn cho em không..."
Mặc Sơ cũng đã đoán ra là, có lẽ Quyền Đế Sâm đã biết thân phận thật của Mặc Hàm rồi, lúc này anh còn chưa đến công ty, tất nhiên là muốn tính sổ với cô rồi!
Sau khi cô ngủ một giấc say đã đời xong, cô còn phải nghĩ kế sách đối phó với sự "bức cung" của người đàn ông này, nếu không có thật sự sẽ tiêu đời!
Cô cũng không thể giống như lần trước, bị anh ép "trừng phạt" trong bồn tắm
Cho nên, bây giờ biện pháp tốt nhất chính là tỏ ra yếu đuối, lấy lòng anh, để anh đi công ty họp.
Sau đó, cô mới thu xếp một sách lược vẹn toàn...
Lúc cô tung ra chiêu yêu kiều dịu dàng như nước thì Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm cô, cô không dám nhìn anh, có khả năng là sáng nay cô và con gái bắt tay khiến anh xoay như chong chóng, nên giờ cô sợ người đàn ông này "trừng phạt" mình!
Phải biết rằng, "trừng phạt" của anh...
Kết quả, vượt ngoài dự liệu của Mặc Sơ, Quyền Đế Sâm lại không có hỏi cô nữa, anh trực tiếp đi làm luôn.
Mặc Sơ cứ cảm thấy không đúng lắm, rốt cuộc là chỗ nào không đúng thì cô cũng không nói ra được!
Mặc Sơ lại ôm gối ngủ một giấc, về sau cô là bị chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn qua thì thấy là Kiều Thanh Du gọi tới.
"Thanh Du..." Mặc Sơ nhắm mắt kêu một tiếng.
"Tớ xuất viện rồi!" Kiều Thanh Du vui vẻ nói: "Chúng ta đi chơi, nhảy múa hát lượn đi!"
Êy, nữ hán tử chính là nữ hán tử, Mặc Sơ cũng phì cười, cô ấy vừa mới khỏe lại đã muốn đi chơi rồi.
"Được thôi, tớ liều mạng bồi cậu đấy, thời gian, địa điểm, cậu chọn!" Mặc Sơ đã ngủ cả buổi sáng, cô cũng ngủ bù được hòm hòm rồi.
Kiều Thanh Du vội vàng hỏi cô: "Cậu đã gặp Vãn Vãn chưa? Cậu bé thế nào?"
Mặc Sơ biết, hiện tại Cố Vãn Vãn phải ở nhà an tâm tĩnh dưỡng, ở thành phố S, cô ấy càng không được đi đâu hết!
Nơi này không thể so với New York, vừa ra cửa có khi đã gặp người quen rồi!
"Vãn Vãn rất ổn!" Mặc Sơ ngồi dậy, sau đó đứng bên ô cửa sổ, ngắm nhìn vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Kiều Thanh Du lẩm bẩm: "Nếu mà rất ổn, tại sao không liên lạc với chúng ta?"