Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
Mọi người đều nói con gái là người tình nhỏ kiếp trước của ba, câu này chẳng sai tí nào.
Quyền Đế Sâm tương đối nghiêm khắc với Mặc Hi, còn với Mặc Hàm thì cưng chiều hơn một chút.
Mặc Hàm nhìn Mặc Sơ đang ngồi ở lệch đối diện mình: "Sơ Sơ, sao mặt mẹ rửa rồi mà vẫn đỏ vậy?"
"Giảng từ mỹ lệ đi lên thì cái này gọi là thiên sinh lệ chất, sắc mặt hồng nhuận, mắt ngọc mày ngài." Mặc Sơ nhíu mày.
vietwriter.vn
Tuy cô bị Quyền Đế Sâm trừng phạt, nhưng mà, cô biết anh không có chê cô, không có ý tứ không cưng chiều cô nữa, tâm trạng của cô cũng đã tốt lên rồi.
Mặc Hàm cũng nhíu mày: "Cái này là bị tình yêu tưới nhuần đấy nhỉ!"
"Con có biết tình yêu là gì không?" Mặc Sơ nhìn cô bé chăm chú.
Mặc Hàm cái hiểu cái không nói: "Anh trai nói, adrenalin tăng lên, hóọc môn gì đó, endorphin với cả dopamine, con quên rồi! Từ ngữ quá chuyên nghiệp, làm khó con quá rồi!"
Mặc Sơ cũng không hiểu, cô liếc mắt nhìn con trai ngồi bên cạnh: "Con đói rồi phải không? Không nói chuyện nữa hả?"
vietwriter.vn
"Bàn phương thức hóa học với con gái như đàn gảy tai trâu ấy!" Mặc Hi thở dài: "Con không nói thì hơn!"
Mặc Hàm lập tức phản bác: "Anh đã gặp con bò xinh đẹp, cơ trí, đáng yêu, lanh lợi như này chưa?"
Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hi liếc nhìn em gái một cái: "Chui ra từ cùng một cái bụng, chỉ số thông minh khác nhau, đúng là làm cho người ta sốt ruột mà."
Mặc Hàm cười hì hì: "Có bản lĩnh thì anh đừng ở trong bụng Sơ Sơ! Hừ hừ!"
Mặc Hi tiếp tục nói về bản đồ quan hệ sinh vật với em gái: "Cái này là daddy quyết định! Em tìm daddy ấy!"
Quyền Thịnh Quốc và Mặc Sơ nhìn nhau cười, hai đứa trẻ nói chuyện, thật là buồn cười chết đi được!
Làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, lại gợi lên sóng trong lòng.
Quyền Thịnh Quốc nói với Mặc Sơ: "Nhóc Sơ à, cháu vất vả rồi! Đừng thấy hai đứa nhỏ này hiểu chuyện đáng yêu như vậy, tâm huyết mà cháu bỏ ra, là cái mà người khác không nhìn thấy được."
Mặc Sơ vui vẻ nói: "Bọn chúng là điều ngọt ngào nhất trong cuộc sống của cháu, có vất vả nữa cháu cũng tràn ngập hy vọng và hạnh phúc!"
Quyền Thịnh Quốc gật đầu đồng ý với cô, nhân sinh quan tích cực cố gắng hăng hái tiến về phía trước của cô, quả thật vô hình trung đã ảnh hưởng tới bọn trẻ!
Lúc này, Mặc Hàm nói: "Được rồi, giờ em sẽ bảo daddy thu hồi anh lại!"
Quyền Đế Sâm đã tắm xong đi ra, anh mặc một bộ quần áo đơn giản, ngồi lên bàn cơm.
Mặc Hàm lập tức làm nũng với anh: "Daddy, Hi Hi bảo là muốn bố thu hồi anh ấy về!"
Quyền Đế Sâm hôn lên trán con gái: "Xem ra, bố đã bỏ lỡ một cuộc trò chuyện vô cùng đặc sắc rồi."
Mặc Sợ bật cười: "Vừa nãy đúng là rất đặc sắc!"
Cô đoán, lúc ở trong bụng cô hai cục cưng này đã tán gẫu suốt ngày rồi đấy chứ!
Hơn nữa, nội dung trò chuyện là vỗ bàn nói tuyệt đấy!
Lúc này, Mặc Hi đợi bố tới, mới cầm đũa lên rồi nói: "cụ nội, daddy, mami, ăn cơm!"
Cậu bé đói lắm rồi! Mặc dù bị daddy mami nhét cẩu lương, nhưng mà, cẩu lương không làm no cái bụng được!
Quyền Thịnh Quốc nói: "Nào, mọi người ăn cơm thôi!"
Quyền Thịnh Quốc nhìn cả nhà bốn người nhà Quyền Đế Sâm, bố nghiêm mẹ hiền, con trai con gái thông minh đáng yêu, ông cụ cũng thấy mừng cho Quyền Đế Sâm.
Thế gian có phồn hoa đi chăng nữa, thì cũng không ấm áp bằng khí trong nhà lên đèn rực rỡ.
Một ngọn đèn kia đã chiếu sáng đường đi về nhà, để cho dù bọn họ có đi xa đi chăng nữa, thì trong lòng cũng có một ngọn hải đăng.
Quyền Đế Sâm cũng rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, anh nhìn Mặc Sơ chăm chú.
Mặc Sơ cảm nhận được ánh mắt của anh, cô cụp mắt rồi nở nụ cười nhẹ, sau đó gắp đồ ăn cho Quyền Thịnh Quốc: "Ông nội, ăn món này ạ!"
vietwriter.vn vietwriter.vn