ngâm mình trong nước.
“Ăn hết món em nướng rồi sao?” Mặc Sơ hỏi anh.
“Ừ.” Quyền Đế Sâm gật đầu.
Mặc Sơ sít lại gần anh: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục nướng xiên dưới bầu trời sao trên bãi biển, chờ con cua lên chờ, chúng ta uống bia lạnh và ăn cánh gà, đúng là một buổi tối vô cùng lãng mạn.
Quyền Đế Sâm và cô cùng lên bờ, tay trong tay, cùng nhau cất bước ra khỏi mặt nước, đi trên bờ cát mềm mại.
Anh cầm một cái khăn lông lớn, khoác trên người cô.
Mặc Sơ ngẩn ra, anh lấy khăn lông lớn này ở đâu?
Chẳng lẽ anh còn mang cái này vào trong nước, quá kỳ lạ.
Nếu như mang vào trong nước, chắc hẳn chiếc khăn lông lớn này sẽ ước.
“Em cũng không lạnh.” Cô lẩm bẩm một câu.
Kết quả, người đàn ông này trừng có một cái: “Khoác vào.”
Cô không biết rằng làn da của cô trắng như ngọc, mềm mại và trắng nõn như da em bé. Người khác không biết còn cho rằng cô là trẻ vị thành niên thì sao?
Mặc Sa và anh cùng đi lên bờ, hai người quay lại chỗ nướng, cô đi bơi mấy vòng quay về cũng đói.
Cô vừa ăn bắp nướng, vừa ăn cánh gà nướng, mùi nướng thơm truyền tới từng đợi từng đợi.
Người hạ trại trên bờ cát cũng rất nhiều, mọi người cũng dựng lều vải.
Mặc Sa vừa ăn vừa nói: “Thấy không, lều vải của chúng ta là xinh đẹp nhất, ông chủ đẹp trai nhất.”
Lúc cô nói hai chữ ông chủ, cũng không nhịn được cười lên.
Lúc Quyền Đế Sâm liếc cô, cô sửa lại lời nói: “Hẳn là nên nói những cậu trai trẻ gặp được trong lều kia quá nữ tính.”
Sau khi cô ăn no, đi vào lêu nằm nghỉ một chút, chiếc lều này còn có cửa sổ, ngẩng đầu một cải là có thể nhìn thấy ngôi sao trên bầu trời.
Có thứ gì đó đột nhiên cắn vào chân cô.
Cô còn cảm thấy từng đợt đau đớn, kết quả cô ngồi dậy nhìn một cái lại nhìn thấy một con cua nhỏ bò ra khỏi từ trong nước biển, bò vào trong lều họ.
“Vật nhỏ, còn dám cắn tao.” Mặc Sơ không nhịn được cười lên.
Quyền Đế Sâm từ ngoài lều bước vào, lúc anh nhìn thấy con cua nhỏ kia, anh đưa tay ra, cầm lấy con cua nhỏ, vứt ra xa.
Mặc Sơ kinh ngạc nói: “Đó cũng chỉ là một con cua nhỏ, anh hung dữ như thế.”
Quyền Đế Sâm đưa tay, nâng đôi chân nhỏ của cô lên.
Mặc Sơ có chút ngượng ngùng: “Không sao, nó cắn em không đau.”
Nào biết, Quyền Đế Sâm lại nhìn vô cùng cẩn thận, xem ngón chân của cô giống như trân châu, bên trên có hai lỗ nhỏ, đó chính là chỗ con của nhỏ vừa kẹp cố.
“Có thể vì em vô cùng đáng yêu, con cua nhỏ cũng muốn hôn em” Mặc Sở cười nói.
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô, anh nhẹ nhàng xoa bóp ngón chân cô, trái lại anh đi vào vấn đề chính: “Tại sao lại tìm Tô Cát Long?”
Mặc Sơ cũng không lừa anh: “Tử Mạnh bây giờ không phải là con trai ruột nhà họ Mặc mà mẹ nuôi em nói, cậu bé trong một chương trình trên tivi mới là Tử Mạnh thật.”
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: “Gia thế nhà em bình thường như thế, nhưng lại phức tạp như vậy.”
“Đúng thế” Mặc Sơ gật đầu một cái: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà giàu có có ân oán tình thù của nhà giàu có, nhà bình thường có hỉ nộ ái ố của nhà bình thường. Anh có thể tìm tài liệu về đứa bé kia giúp em được không?”
“Bà Quyền cũng lên tiếng rồi, em nói sao?” Quyền Đế Sâm chưa bao giờ không giúp cô.
Mặc Sơ nhìn anh, ban đầu cô còn trông cậy dựa vào năng lực của chính mình, đi tìm Mạc Tử Mãnh về, thế nhưng thực tế lại vô tình cho cô một gậy để cô biết, năng lực của cô ở đâu.
“Cảm ơn ngài Quyền” Mặc Sơ mù quáng khuyên.
Mặc dù cô không biết mục đích anh muốn cưới cô là gì, thế nhưng anh vẫn là người duy nhất giúp cô.
“Nhỏ như thỏ” Quyền Đế Sâm VỖ VỖ chân nhỏ của cô.
Mặc Sơ nhớ lại thân thể của con mình, cô nhỏ giọng hỏi: “Em có thể hỏi anh một chuyện được không?”
Trạng thái của Quyền Đế Sâm là ngầm cho phép.
Mặc Sơ hỏi anh: “Con người Quyền Đế Đình này như thế nào?”
Quyền Đế Sâm vừa nghe cô hỏi tới người này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mới vừa rồi, ranh