CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
Cố Mộc Thành nói luôn: "Được được được, cô đừng làm hại cô ấy, tôi lập tức gom tiền cho
CÔ!"
Đối với cậu chủ nhà giàu này thì tiền chưa bao giờ là vấn đề.
"Gom đủ trong vòng một giờ đồng hồ, nếu không tôi sẽ dày vò cô ta như thế nào, chắc anh hiểu." Diệp Tử lạnh lùng nói: "Còn nữa, không được báo cảnh sát! Nếu không, cái anh gặp sẽ là một cái thi thể đấy!"
Diệp Tử không dám ngang nhiên chọc vào Quyền Đế Sâm, từ chuyện cô công bố Mặc Sơ là con gái riêng của Long Diệu Thiên, cô ta có thể nhìn ra được, thực lực của Quyền Đế Sâm ở mức nào!
Nhưng mà, dùng Mặc Sơ đi uy hiếp Cố Mộc Thành, Diệp Tử vẫn có phần nắm chắc.
vietwriter.vn
"Được được được, tôi lập tức đi lấy tiền, cô không được làm hại cô ấy!" Cố Mộc Thành lập tức hoảng hốt: "Nhưng mà tôi giao cho cô ở chỗ nào?"
ta muốn dùng axit sunfuric để làm hại Mặc Sở, nào ngờ lại bị Quyền Đế Sâm đá lại, thế nào
làm bỏng chính mình.
Bây giờ cô ta dùng một trăm vạn để đi phẫu thuật thẩm mỹ, tất nhiên, uy hiếp Cố Mộc Thành là lựa chọn tốt nhất.
Bình thường Cổ Mộc Thành không cần tiền, anh ta cũng không tiết kiệm tiền, nhưng tiền hoa hồng của công ty gia tộc lại tự động chuyển vào trong thẻ.
Giờ anh ta thấy ngân hàng đã đóng cửa tan làm rồi, nếu muốn lấy nhiều tiền mặt ra như này, anh ta đi tìm ai đây?
Giờ phút này, Cố Mộc Thành như kiến bò chảo nóng, anh ta đành phải gọi điện cho Trịnh Ngạo Tuyết: "Tôi muốn rút ngay một trăm vạn tiền mặt, cô có cách gì không?"
vietwriter.vn
"Đương nhiên là tôi có!" Trịnh Ngạo Tuyết trả lời anh ta: "Nhưng mà, anh dùng vào chỗ nào?"
"Cái này là bí mật!" Cố Mộc Thành vừa nghĩ tới chỗ là liên quan đến tính mạng của Mặc Sở, đương nhiên là anh ta không dám nói: "Thủ trưởng, cô giúp tôi đi, tôi sẽ cảm kích cỡ muôn phần!"
Trịnh Ngạo Tuyết sảng khoái đồng ý với anh ta!
Trịnh Ngạo Tuyết lại gọi điện cho Quyền Đế Sâm: "Giáo quan, tôi có việc cần anh giúp!"
"Ừm, nói!" Quyền Đế Sâm rất sảng khoái.
"Cố Mộc Thành cần một trăm vạn tiền mặt, anh ta có tiền nhưng ngân hàng nghỉ rồi, tôi biết, anh có rất nhiều sản nghiệp bán lẻ, các khoản buôn bán hiện tại cũng chưa có gửi ngân hàng đúng không? Anh giúp tôi gom đủ một trăm vạn tiền mặt với!" Trịnh Ngạo Tuyết nói.
Quyền Đế Sâm nhìn máy tính: "Cô cũng thật không hiểu thị trường, bốn giờ chiều các khoản buôn bán đã gửi hết vào ngân hàng rồi, công ty tôi có tiền mặt, cô dẫn anh ta tới lấy đi!"
Trịnh Ngạo Tuyết vui chết đi được: "Cảm ơn giáo quan, chúng tôi tới ngay đây."
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn Cố Mộc Thành đến công ty Quyền Thị, Cố Mộc Thành ngẩn ngơ: "Sao lại tới đây vậy?"
"Giáo quan có tiền mặt, anh ta đưa anh!" Trịnh Ngạo Tuyết nhìn anh ta: "Không phải là anh đang cần gấp sao? Tôi tìm được giúp anh rồi, anh lại không dám đi à!"
Đương nhiên là Cố Mộc Thành không muốn đi, lần trước anh ta đã nhìn ra, giữa Mặc Sa và Quyền Đế Sâm là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Bây giờ Mặc Sơ gặp nguy hiểm, Cố Mộc Thành có tiền, tất nhiên là anh ta không muốn dùng tiền của Quyền Đế Sâm rồi.
Nhưng mà, anh có tiền mặt, anh ta cũng đành phải đi đến công ty của Quyền Đế Sâm thôi.
Sau khi Tả Điện Vũ lấy ra một trăm vạn từ trong kết của công ty đưa cho Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành vội vàng rời đi ngay, Trịnh Ngạo Tuyết đi theo, cô ấy cứ có cảm giác Cố Mộc Thành có vấn đề.
Dưới tình huống bình thường, bắt cóc mới đi bắt chẹt một trăm vạn tiền mặt.
Vậy thì, người bị bắt cóc chắc chắn là người mà Cổ Mộc Thành quan tâm nhất!
Tả Điện Vũ quay về văn phòng chủ tịch, anh ta nói với Quyền Đế Sâm: "Tổng giám đốc Quyền, vẻ mặt của Cố Mộc Thành có điểm khác thường, hành động vội vội vàng vàng, trong đó có điểm đáng nghi."
Lúc này, đồng hồ của Quyền Đế Sâm cũng có nhắc nhở, anh vừa nhìn thì là tuyến đường của Mặc Sơ đã lệch khỏi quỹ đạo hàng ngày.
Anh mở máy tính ra, sau đó tra được cuộc gọi cuối cùng của Mặc Sơ là gọi cho Cổ Mộc Thành.
Quyền Đế Sâm lập tức bấm số của Mặc Sơ, hơn nữa anh đã dùng định vị vệ tinh, tìm ra vị trí hiện tại của Mặc SƠ.
Phòng khám nhỏ, Mặc Sở tỉnh lại chính là bị trói trên giường bệnh, miệng của cô cũng bị băng dính dính lại.
Khi điện thoại của cô vang lên, Diệp Tử nhìn thấy hai chữ "ông xã", này là Quyền Đế Sâm gọi điện tới.
Diệp Tử biết, nếu Mặc Sơ không nghe máy, thì chắc chắn Quyền Đế Sâm sẽ nghi ngờ, nếu mà như thế, Quyền Đế Sâm đuổi đến trước mặt Cố Mộc Thành, tiền của cô ta cũng không thu được.
Diệp Tử đặt dao phẫu thuật bên cổ Mặc Sơ: "Thành thật nghe máy cho tôi, nếu không một dao là tôi sẽ lấy mạng của cô đấy!".
Sau khi Diệp Tử cởi băng dính trên miệng Mặc Sơ, cô ta mở cho Mặc Sơ nghe máy.
Mặc Sơ nhìn thấy là Quyền Đế Sâm gọi tới, giờ phút này, trong lòng cô là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô biết bây giờ Diệp Tử đang hướng đến con đường chạy trốn, cô nhất định phải ứng phó cho tốt.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ dịu dàng nói: "Em vẫn chưa tan làm cơ! Chắc là sẽ rất muộn mới về, hôm nay công việc hơi nhiều, anh ăn với các con trước đi."
Quyền Đế Sâm cũng là người hết sức nhạy bén, rõ ràng cô không ở công ty, tại sao cô lại nói như vậy?
Lẽ nào Mặc Sơ muốn bỏ trốn với Cố Mộc Thành và mang theo một trăm vạn mà anh đưa hå?
Quyền Đế Sâm thầm sinh nghi, nhưng anh chưa có vạch trần: "Được! Tăng ca xong em về sớm nhé!"
Anh nói xong, anh lại thấy định vị trên điện thoại Mặc SƠ, và đồng hồ của cô đang ở cùng một vị trí.
Diệp Tử cúp máy, cô ta hừ một tiếng với Mặc Sơ: "Coi như cô biết điều!"
vietwriter.vn vietwriter.vn