Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
Về Quyền Đế Sâm, Cố Vãn Vãn không dám nghĩ, cô ấy sẽ nhìn thấy bóng dáng anh trong thời kỳ mang thai.
Cố Vãn Vãn cố gắng quên đi, nhưng lại không quên nổi.
Có một số người ở trong sinh mệnh của mình, chính là như thế, muốn quên nhưng không quên được, muốn nhỏ lại không nhớ được.
Cố Vãn Vãn muốn từ bỏ cuộc sống ở quá khứ, cố gắng tiến về cuộc sống mới của mình, nhưng mà, tại sao Quyền Đế Sâm lại cứ xuất hiện vào lúc này?
Cố Vãn Vãn vốn đang cười, trong tích tắc này, trên gương mặt cô ấy không còn một tí huyết sắc nào.
Bụng của cô ấy đã to lắm rồi, mặc một chiếc váy bầu có đai, mặc dù là chuẩn ma ma, vẫn mang theo vài phần hoạt bát.
vietwriter.vn
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn không tự chủ được gọi ra tiếng.
Quyền Đế Sâm chỉ thản nhiên gật đầu, coi như là đáp lại.
Mặc Sơ cũng đã nhận ra vẻ mặt của Cố Vãn Vãn thay đổi, cô vươn tay ra kéo Cố Vãn Vãn qua: "Tay hơi lạnh, có cần đi mặc thêm áo không?"
Cố Vãn Vãn gật đầu, mặc cho Mặc Sơ đỡ cô ấy đi vào phòng ngủ của cô ấy.
Trong phòng ngủ của cô ấy, để rất nhiều đồ dùng trẻ sơ sinh, Cố Vãn Vãn còn ghi lại tình hình thai động của em bé mỗi ngày.
"Thị trưởng Cố đã uống rượu, anh ấy không được lái xe, bọn tôi đưa anh ấy về." Mặc Sơ giải thích: "Tôi đi vào là muốn tới thăm cậu..."
vietwriter.vn
Chỉ có điều, Mặc Sơ cũng không ngờ, khi Cố Vãn Vãn nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô ấy lại phản ứng mạnh như vậy!
Đôi mắt của Cố Vãn Vãn ngập nước mắt, cô ấy khóc lóc nối: "Là tôi quá mẫn cảm, sáng sớm tôi đã nói với bản thân thì không gặp anh Sâm nữa, nhưng mà, hôm nay nhìn thấy anh ấy, lại nhớ đến đứa bé trong bụng, tôi cũng không biết tại sao tôi liền muốn khóc!"
Mặc Sơ cũng biết rõ tâm trạng của người phụ nữ yêu một người, cô ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, đặc biệt là phụ nữ có thai lại yếu đuối như vậy.
"Là tôi không biết, tôi chỉ muốn vào thăm cậu!" Mặc Sơ dịu dàng nói: "Xin lỗi, Vãn Vãn, tôi đã làm cậu đau lòng rồi..."
"Sao lại là lỗi của cậu chứ!" Cố Vãn Vãn vội vàng lau nước mắt: "Cậu chưa từng trách hành động hoang đường của tôi, cậu còn xem tôi là người bạn thân nhất, Sơ Sơ, cậu yên tâm, tôi không khóc vì anh Sâm tới đây, chẳng qua là tôi mang thai nên hơi mẫn cảm và yếu đuối... Cậu không cần lo về tôi, tôi có anh trai chăm sóc cho tôi, tuy tôi không có người chồng như anh Sâm, nhưng tôi có người anh trai như thế này, cuộc đời tôi đã đủ hạnh phúc rồi."
Mặc Sơ cũng gật đầu: "Đúng vậy, cậu không biết tôi hâm mộ cậu có một anh trai như này cỡ nào đâu!"
Hai người đều nín khóc mà cười.
Cố Vãn Vãn lại cho Mặc SƠ xem, cô ấy đã mua rất nhiều đồ dùng của trẻ em, cô ấy không biết cái thai là nam hay là nữa, tóm lại cô ấy đã mua hết cả đồ dùng của bé trai và đồ dùng của bé nữ.
Trong phòng khách, Cổ Trạch Dã thấy Cố Vãn Vãn đau lòng đi vào phòng, đôi mắt anh ta u ám.
Quyền Đế Sâm chỉ ngồi trên sô pha, hai chân ưu nhã vắt chéo: "Cậu vẫn không định nói à?"
Quyền Đế Sâm không có rõ là chuyện gì, nhưng trong lòng Cố Trạch Dã và anh đều biết rõ.
"Chưa vội! Bây giờ không phải là lúc." Cố Trạch Dã đã khôi phục trạng thái bình thường: "Chỉ có điều, Vãn Vãn thật sự không thích hợp gặp cậu!"
"Mặc Sơ muốn tới!" Quyền Đế Sâm thở dài một tiếng.
Cố Trạch Dã ngồi đối diện anh: "Tôi nhìn ra rồi! Hai người mâu thuẫn vì chuyện đó à?"
Quyền Đế Sâm không có tiếp lời, anh cũng lần đầu mở mang kiến thức về tính tình của Mặc Sơ!
Một lát sau, Cố Trạch Dã đi gõ cửa phòng Cố Vãn Vãn, Mặc Sơ mở cửa ra: "Thị trưởng Cố.."
Cô thật sự hâm mộ Cố Vãn Vãn có một người anh trai như thế này, cô nói với Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, tớ về trước đây! Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, phụ nữ mang thai không được ngủ quá muộn, nếu không sinh em bé ra, thằng nhóc tối không chịu đi ngủ, sẽ tra tấn cậu đấy!"
Cố Trạch Dã nhìn Mặc Sơ: "Cô tính khi nào thì sinh thêm con cho Đế Sâm?"
Mặc Sơ cười nhạt: "Chúng tôi theo kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chẳng phải mỗi cặp vợ chồng chỉ cần sinh hai con thôi sao?"
Cô nói xong thì chào tạm biệt Cố Vãn Vãn.
Cố Trạch Dã đứng ngoài cửa và Quyền Đế Sâm ngồi trên sô pha liếc mắt nhìn nhau, xem ra sửa luật sinh con là chuyện lớn hàng đầu củaThân Ba Câu khi nhận chức rồi!
Sau khi Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm rời đi, Cố Trạch Dã đi vào trong phòng của Cố Vãn Vãn, anh ta thấy vành mắt của Cố Vãn Vãn đỏ hoe.
Anh ta đưa tay ra ôm Cố Vãn Vãn vào trong lòng, Cổ Vãn Vãn dựa lên lồng ngực của anh ta: "Anh, em vô dụng lắm đúng không?"
Cố Trạch Dã không nói gì, anh ta chỉ đặt cằm lên đỉnh đầu cô ấy.
"Em nhớ anh Sâm, em biết rõ là anh ấy không thuộc về em, em vẫn nhớ anh ấy, nhưng mà, khi gặp anh ấy, em lại vô dụng khóc nức nở! Biết rõ trong lòng anh ấy không có sự tồn tại của em, biết rõ anh ấy chỉ thích một mình Mặc Sơ.." Cố Vãn Vãn nghẹn ngào nói: "Em vẫn muốn giả vờ kiên cường trước mặt Mặc Sơ, không để cho Mặc Sơ nhìn thấu là em vẫn còn thích anh ấy..."
Trong lòng Cổ Trạch Dã cũng đang dâng lên sóng to gió lớn, nếu anh ta thành thật theo như lời của Quyền Đế Sâm, có một số chuyện anh muốn nói, nhưng chưa phải lúc.
Nếu đã chưa phải lúc, anh ta chỉ có thể chờ đợi.
Chờ đợi, là chuyện dằn vặt vô tận.
Chịu đựng và dằn vặt như thế này, giống như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt lên trái tim mình.
Cố Trạch Dã cũng không nói ra được lời nào, anh ta chỉ ôm chặt lấy Cố Vãn Vãn, sau đó vuốt tóc cô ấy, sau đó một bàn tay khác thì đặt lên bụng của cô ấy, cảm nhận thai động của đứa trẻ trong bụng cô ấy.
Khi cảm xúc của người mẹ mất khống chế, đứa trẻ cũng sẽ có động tác.
vietwriter.vn vietwriter.vn