Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
Quyền Đế Sâm nhiều việc, anh cũng không có thời gian nói thêm gì với Mặc Sơ, anh mặc quần áo xong, là nhanh chóng rời đi ngay.
Anh đi ra khỏi cửa, hai đứa con đều đã rời giường.
"Daddy.." Mặc Hàm chạy tới trước.
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, thơm lên má cô bé: "Hàm Hàm và Hi Hi, lát nữa hai con đi thăm
cụ nội với mẹ nhé!"
"Daddy không đi à?" Đôi mắt Mặc Hàm sáng long lanh, cô bé đang nhìn anh với vẻ mong đợi.
Quyền Đế Sâm thấp giọng nói: "Daddy còn có việc! Xử lý xong sẽ đi thăm các con luôn!"
vietwriter.vn
Mặc Hàm mỉm cười: "Daddy phải tới nhanh chút đó!"
"Được!" Quyền Đế Sâm thả cô bé xuống, sau đó anh xoa đầu Mặc Hi: "Con chăm sóc tốt cho mami và em gái nhé!"
Ừm, đây là trách nhiệm của người đàn ông!
Mặc Hi gật đầu hiểu biết.
Sau khi Quyền Đế Sâm đi, Mặc Hi và Mặc Hàm đi vào trong phòng ngủ, Mặc Sơ cũng đã ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi.
Cô đi ra thì nhìn thấy hai cục cưng nhỏ đang ở trong phòng.
"Chào buổi sáng!" Mặc Sa vẫy tay với hai đứa bé.
vietwriter.vn
Mặc Hàm chạy tới: "Sơ Sơ, sao mắt hồng vậy? Tối qua mẹ khóc à?"
Tuy Mặc Hi chỉ im lặng nhìn cô, nhưng, ánh mắt đó tỏ vẻ, cậu bé cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì!
Trong nháy mắt đó Mặc Sơ cảm thấy may mắn, bố của hai đứa bé này là Quyền Đế Sâm, nếu như là tên đàn ông xấu xa giống như Long Diệu Thiên, thì cô thật sự không biết phải làm sao?
"Không sao, tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ấy mà." Mặc Sơ nói: "Bây giờ chúng ta đi tới nhà cụ nội nhé!"
"Vâng!" Hai đứa bé kêu lên.
Mặc Sơ lái xe đưa hai đứa bé đi đến nhà tổ của nhà họ Quyền.
Dương Tử lái xe, Quyền Đế Sâm đi đến bên giám định.
Anh phỏng đoán, chắc hẳn bí mật lộ ra từ bên này.
Nhưng mà người nào cũng thề son sắt nói là chưa từng tiết lộ bí mật này!
Dương Tử lại đi điều tra tư liệu về thành viên gia đình của từng người, thì đều không có người phụ nữ này.
Quyền Đế Sâm đứng trên tầng của khoa giám định, anh nhìn xuống dưới cửa sổ, cảnh sát phát hiện có một người chết, gọi pháp y!
Khi pháp y xách hòm xuất hiện, đôi mắt của Quyền Đế Sâm mở to, anh bước nhanh đi xuống lầu, trong khi xe cảnh sát còn chưa mở ra, anh đã dùng một tay chặn chiếc xe lại, sau đó nhìn chằm chằm vào pháp y ở trên xe.
Khi pháp y Tần Thời nhìn thấy Quyền Đế Sâm, anh ta cũng hơi ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Quyền Đế Sâm lại tới nhanh như vậy!
Khi ánh mắt của anh ta giao với ánh mắt của Quyền Đế Sâm, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương mà sắc bén của Quyền Để Sâm.
"Chú Tân, lâu rồi không gặp!" Quyền Đế Sâm dứt khoát gọi ông ta luôn.
Tần Thời nhìn anh: "Đế Sâm, chú bận việc trước đã, xong việc chúng ta uống một chén!"
"Được!" Quyền Đế Sâm gật đầu.
Tần Thời ngồi trên xe, sau đó lại đi.
Dương Tử cũng là người có ánh mắt cực kỳ sắc bén, anh ta lập tức đi điều tra hồ sơ của Tần Thời: "Tổng giám đốc Quyền, bên trên ghi ông ta là độc thân có một mình!"
"Tìm ra địa chỉ mà ông ta ở!" Lúc này, trái tim của Quyền Đế Sâm khó mà bình tĩnh được!
Dương Tử đã tìm được địa chỉ, anh ta lái xe qua đó.
Nơi đây là một căn nhà nhỏ ở ngoại ô và bằng gỗ, nó hoàn toàn bất đồng với tòa nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát xung quanh.
Xung quanh căn nhà gỗ, trồng rất nhiều hoa, bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên đó, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người vô cùng thú vị!
Hàng rào nhỏ là kiểu kéo ra, Quyền Đế Sâm đi vào trong.
Trong phòng có một người phụ nữ, bà ấy đã ngắt xong một bó hoa tươi và đang đi về phía bình hoa, nghe tiếng tiếng bước chân, bà ấy tưởng là Tân Thời đã về, bà ta kêu: "Ông Tân, bê một gáo nước tới đây giúp tôi."
Quyền Đế Sâm nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước bằng gốm, anh dùng gáo gỗ múc nước, sau đó đặt lên mặt bàn của bà ta.
"Ông Tần, sao ông về sớm vậy?" Bà ấy vẫn đang nói: "Ông đã ăn sáng chưa? Hay là? Tôi đi hái rau cải mà tôi trồng rồi nấu mỳ cho ông ăn nhé!"
Quyền Đế Sâm không có nói chuyện, anh chỉ đứng đó, không nhúc nhích.
Anh nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng yểu điệu duyên dáng, nhất cử nhất động lại vẫn ưu nhã phóng khoáng như vậy.
Có lẽ là không nghe thấy người nói chuyện, bà ấy đã quay người lại.
Khi bà ấy nhìn thấy Quyền Đế Sâm, bà ấy chẳng bất ngờ một tí nào, trái lại còn tỏ ra rất bình thường.
Bà ấy nhìn Quyền Đế Sâm mấy cái, rồi mới nói: "Đế Sâm, con tới rồi!"
Môi mỏng của Quyền Đế Sâm khẽ mím, hai nắm tay của anh thì càng nắm càng chặt, anh thật sự không ngờ, người nói cho Mặc Sơ biết tất cả, lại là bà ấy!
Không có gì khó chịu hơn so với chuyện người thân nhất đâm mình một nhát, nó càng làm anh khó chịu!
vietwriter.vn vietwriter.vn