Ông xã sao? Con ngươi đen như mực của Mặc Sơ dần phát sáng, tựa như đây là một từ ngữ xa vời, không thể với tới. Kể từ khi cô chưa lập gia đình mà sinh con, cô đã biết là không có người đàn ông nào có thể thoải mái chấp nhận hai đứa bé kia, dù sao thì cũng không có quan hệ máu mủ gì, đâu chính là bản tính của con người, cô không trách lòng dạ đàn ông có rộng lượng hay không.
Chỉ là khi chính miệng người đàn ông này nói ra hai chữ ông xã, cô còn cảm thấy mình như đang ở trong mơ!
Cô há miệng nhưng đột nhiên không biết bây giờ còn có thể nói gì.
Cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời về một người chồng, sau khi đã có chồng, dường như cô vẫn không hề tiếp nhận được sự thật này.
Ban nãy, mồm miệng cô vẫn vô cùng lanh lợi, nói liến thoắng không ngừng, vào lúc này lại không nói ra được một chữ.
Đương nhiên, trong lòng cô thì ông xã cũng chỉ là một từ ngữ trong hợp đồng hôn nhân giữa cô và anh. Cô không dám hy vọng xa vời trong cuộc sống thực tế!
“Mặc Sơ, cô cảm thấy tôi có thể chấp nhận được việc cô đứng trước mặt chồng mình mà lại anh anh em em với mối tình đầu của cô sao?” Giọng nói của Quyền Đế Sâm lạnh lùng, vô tình.
Mặc Sơ bắt được điểm mấu chốt, cô vội vàng nói: “Anh anh em em gì cơ? Nói vậy thật không công bằng với tôi, tôi là người không có nguyên tắc như thế sao? Tư Vĩ Phàm uống say, quay sang nói nhảm với tôi, tôi có thể kết bạn sống qua ngày với anh ta sao? Tôi có thể làm một gốc cỏ dại, cố gắng hướng tới ánh nắng mặt trời, nhưng tuyệt đối không phải là một bụi cỏ đầu tường, không có nguyên tắc gì!”
“Còn nữa, sở dĩ tôi không thể đuổi theo anh kịp thời là bởi vì tôi báo cảnh sát và gọi cấp cứu giúp anh ta!” Mặc Sơ tiếp tục nói: “Tôi đã không còn tình cảm nam nữa với anh ta, Cho dù chỉ là một người xa lạ, đụng bể đầu chảy máu, ôm lấy cổ chân tôi thì tôi cũng sẽ làm như thế!”
Sau khi cô giải thích xong, Quyền Đế Sâm cũng không nói gì.
Mặc Sơ nghiêm túc nhìn anh: “Tôi biết, thế giới có rất nhiều người lạnh nhạt, có rất nhiều người không quan tâm tới những chuyện không liên quan tới bản thân mình. Thật ra thì có những lúc, một hành động nhỏ bé không đáng kể của chúng ta sẽ gây nên hiệu ứng bươm bướm, phát sinh những sự thay đổi long trời lở đất, sẽ có kết quả không tưởng tượng được.”
“Cô chính trực như thế sao?” Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào cô từ trên cao.
“Tôi không dám tự xưng là mình chính trực, thế nhưng tôi chỉ không muốn làm trái với lương tâm của mình mà thôi!” Mặc Sơ chỉ vào ngực mình. Ít nhất mỗi khi nửa đêm mơ về quá khứ, cô sẽ không gặp ác mộng.
Mặc Sơ nói xong, cầm đồng phục làm việc của mình rời khỏi phòng tắm.
Mặc Sơ vừa đi được một bước đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng.
Anh kéo cô làm gì?
Mặc Sơ chống cự, cô không ngừng giãy dụa trong lòng anh. Đây là lần đầu tiên cả hai cãi nhau to như vậy.
Chỉ là sự giãy giụa của cô chỉ như là kiến càng lay cây đối với một người lính giải ngũ như Quyền Đế Sâm.
Cho dù có tay đấm chân đá, hay là đánh đấm lung tung, anh vẫn như một bức tường chắn thật dày, cô không thể xuyên qua nó, cũng không thể đánh vỡ được.
“Quyền Đế Sâm, tôi đã giải thích rõ ràng, anh còn không cho tôi đi sao?” Mặc Sơ mệt mỏi thở dốc, ngẩng mặt nhìn anh.
Người đàn ông này muốn cãi nhau kiểu nào nữa đây?
Quyền Đế Sâm vừa cúi đầu thì thấy dáng vẻ vô cùng tức giận của cô: “Cô đi đâu đấy?”
“Tôi…” Mặc Sơ sững sờ: “Đi đâu cũng được. Dù sao tôi cũng không muốn ở lại đây bị anh hiểu lầm! Dù gì tôi vẫn luôn kính trọng anh, nhưng mà anh lại cho rằng tôi là một người phụ nữ không biết thưởng thức sao?”
Nếu như nói cô yêu anh thì đó là nói dối, thế nhưng nói cô kính trọng anh thì lại là sự thật!
Quyền Đế Sâm nhìn cô gái nhỏ không ngừng nhích tới nhích lui như một con khỉ trong lòng mình, trên mặt còn có nước mắt chưa kịp khô, thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc, kiên định, ánh mắt sáng ngời kia cũng nói lên rằng cô có thể dịu dàng như nước, cũng có thể bùng cháy mạnh mẽ như một ngọn lửa.
“Tôi mời cô dùng cơm!” Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng, không chịu để cô đi!
“Tôi…” Mặc Sơ mới thốt lên một chữ, lúc đâu cô muốn từ chối. Anh ức hiếp cô như thế bây giờ muốn mời cô một bữa cơm là được sao?
Nhưng mà cô còn chưa kịp từ chối thì bụng cô đã trả lời thay cho cô!
“Ọt… Ọt…” Còn là mấy tiếng liên tiếp vang lên một cách không khách khí. Trong phòng tắm yên tĩnh, tiếng động từ bụng cô truyền ra một cách rõ ràng.
Mặc Sơ trợn tròn mắt nhìn anh, đỏ mặt, không phải cô đã ăn một chén đậu hũ non rồi sao? Tại sao lại khiến cô mất mặt như thế trước người đàn ông này?
Cái bụng bán đứng chủ nhân của mình, giống như không kịp đợi muốn Quyền Đế Sâm mời dùng cơm.
Ngược lại, Quyền Đế Sâm thấp giọng cười, nụ cười này của anh khiến Mặc Sơ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nhưng mà cô vẫn nói hiên ngang như cây ngay không sợ chết đứng: “Được thôi! Tôi đồng ý để anh mời tôi ăn cơm!”
Lúc này anh mới buông cô ra, bước ra khỏi phòng tắm: “Tôi sẽ cho người đưa bữa tối tới đây, cô ra nhanh một chút.”
Mặc Sơ thay lại bộ đồng phục làm việc của mình, khi cô đi ra thì nhân viên phục vụ đã đẩy xe thức ăn tới.
Cô ngửi thấy mùi thơm, không chút khách sáo ngồi xuống.
Trên bàn ăn có một phần vịt quay Bắc Kinh, một phần cá tuyết biển sâu, một phần salad bò tê cay, một phần salad lạnh, một phần cải ngọt xào tỏi và một phần canh sườn heo hầm nhân sâm.
Đủ cả màu sắc lẫn mùi vị, mặc dù vừa rồi cô còn đau lòng khóc lóc tỉ tê vô cùng đáng thương, thế nhưng lúc cô đã bắt đầu thèm ăn!
Sau khi người phục vụ rời khỏi đó, Mặc Sơ bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Quyền Đế Sâm lại rót cho mình một ly rượu Mao Đài, mùi rượu tinh khiết nhanh chóng tản ra khắp căn phòng tổng thống này.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Quyền Đế Sâm cũng không dám tin rằng đây là Mặc Sơ mà anh biết.
Lúc thì dịu dàng như nước, lúc lại mãnh liệt như lửa, lúc ăn cơm lại vô cùng dứt khoát.
Quyền Đế Sâm gắp một cái đùi vịt quay bỏ vào chén cô, cô nhìn anh chăm chút, bình thường cô luôn dành đùi gà cho hai đứa nhỏ. Chẳng lẽ anh cũng xem cô là một đứa trẻ sao?
“Không thích sao?” Anh nhíu mày: “Để tôi ăn.”
Mặc Sơ hung hăng cắn một miếng đùi vịt quay, bên trên có dính nước bọt của cô, cô đùa dai đưa tới trước mặt anh: “Cho anh này, anh có ăn không?”
Đối với những hành động giận dỗi của cô, Quyền Đế Sâm vẫn luôn rộng lượng, cũng rất nuông chiều cô.
Mặc kệ đi! Dù sao thì anh cũng ức hiếp cô. Bây giờ, với năng lực của cô thì cô cũng không thể ức hiếp ngược lại anh!
Coi như cái đùi vịt này là quà bổi thường của anh, cô không muốn lãng phí nó!
Sau khi ăn cơm xong, Mặc Sơ cảm thấy mình sắp không đi nổi nữa rồi.
Lúc nhân viên phục vụ lên dọn dẹp, cô yêu cầu người phục vụ gói những món còn sót lại trên bàn cho cô!
Người phục vụ cảm thấy hơi bất ngờ, vì thế đưa mắt hỏi ý của Quyền Đế Sâm.
“Mỗi giọt mồ hôi rơi xuống đất đều vô cùng cực khổ!” Mặc Sơ lên tiếng: “Không nên lãng phí một bữa ăn thịnh soạn như thế, rất nhiều người còn không thể ăn no bụng đấy!”
Quyền Đế Sâm gật đầu, bảo người phục vụ gói đồ lại cho cô.
Anh đưa cô về nhà, lúc cô xuống xe, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô: “Ngày mai chuyển tới Hồng Thụ Lâm Hải ở đi!”
Đây là lần thứ hai anh lặp lại mệnh lệnh này, Mặc Sơ biết, cô không thể phản kháng được!
“Vâng!” Mặc Sơ cũng vui vẻ nhận lời. Anh không thích vẻ gượng ép của cô, cô cũng nguyện ý sống cùng, bầu bạn với anh.