"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
vietwriter.vn vietwriter.vn
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
"Biết rồi." Mặc Tử Mãnh vẫn nói với giọng uể oải: "Em có chính trực đi chăng nữa thì cũng không thể lái xe thể thao và chơi gái như Mộ Ngạn Hạo, đúng chứ!"
"Thằng nhóc này!" Mặc Sơ trừng mắt liếc cậu ta một cái: "Muốn lái xe thể thao, thì tự kiếm tiền đi! Chị phải cảnh cáo em trước, chị chỉ cho em phí sinh hoạt và chi phí đi học đại học thôi!"
Mặc Tử Mãnh bật cười, cậu ta nhe hàm răng trắng ra: "Cho dù là thế, chị cũng là người tốt với em nhất trong nhà họ Mặc! Cảm ơn chị cả.."
vietwriter.vn
"Bớt lẻo mép đi!" Mặc Sơ đuổi cậu ta về.
Mặc Tử Mãnh thở dài: "Em không đi tìm anh rể nữa, em cảm thấy anh ấy rất giỏi, em cũng không dám tiếp cận anh ấy..."
Lúc này, Mặc Chiêu Đệ đỏ mắt đi tới, cô ta đi qua, liền chỉ trích Mặc Sơ: "Mặc Sở, chuyện cổ thần hôm nay là chị sắp xếp nhỉ! Chị muốn nhìn tôi xấu mặt chứ gì!"
Mặc Sơ khẽ nhíu mày: "Mặc Chiêu Đệ, có phải em có chứng hoang tưởng của người bị hại không vậy? Em tự quản lý tài sản không thỏa đáng, em tự gặp người lạ, em nghĩ, những cái này đều là chị làm hả? Tại sao? Tại sao chị phải hại em?"
"Bởi vì..." Mặc Chiều Đệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì chị đã chịu nhiều uất ức ở nhà họ Mặc chúng tôi, chị biết, Tử Mãnh cũng biết, bây giờ chị có Quyền Đế Sâm rồi, chị muốn trả thù tôi! Chị làm tôi mất tất cả!"
vietwriter.vn
Mặc Sơ lại thấp giọng bật cười: "Thì ra, em cũng biết, em toàn bắt nạt chị hả! Có điều, chị đã không so đo từ lâu rồi! Chị đề nghị em đi khám bác sĩ tâm lý đi! Mặc Sơ chị làm người vô tư trong sáng quang minh lỗi lạc, chị không cần làm làm ám chiêu đối phó em sau lưng!"
Đương nhiên là Mặc Chiêu Đệ không tin rồi, cô tức giận nói: "Mặc So, chính chị là người hại tôi mất tất cả! Bây giờ chị phải bồi thường cho tôi, hơn tám nghàn vạn của tôi đã mất rồi, hôm nay chị không đến cho tôi, chị có tin là bây giờ tôi liền xử lý chị luôn không?"
Mặc Tử Mãnh tiến lên bảo vệ Mặc Sơ ra sau lưng: "Chị hai, chị đừng nói linh tinh!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh luôn chỉ nghe lời mình nay cũng đứng về phía Mặc Sở, cô ta cười lạnh một tiếng: "Ồ, Mặc Tử Mãnh, có phải em đứng nhầm đội rồi không?"
"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à.." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đầu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiếu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sở, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc SƠ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tới các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đời tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sở, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đầm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
vietwriter.vn vietwriter.vn