Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"




Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"




Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"




Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"




Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"




Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"




Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn









Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"




Hôm sau, bệnh viện.


Mặc Chiều Đệ và Trần Chân Dao đang nói chuyện trước mặt Mặc Đại Thăng.


"Mẹ, tài khoản của mẹ sắp vượt quá triệu rồi!" Mặc Chiêu Đệ hưng phấn nói.


Trần Chân Dao thì gật đầu: "Người bạn trai này của con, còn giỏi hơn cả Quyền Đế Sâm! Đúng rồi, mẹ đã bản phòng của chúng ta rồi, có người ra giá một trăm vạn rồi mua, trước kia lúc chúng ta mua mới có hai mươi vạn, qua tay như vậy liền kiếm được 80 vạn rồi!"


Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ cũng mở một tài khoản chứng khoán đi, như thế thì 100 vạn sẽ nhanh chóng trở thành 1000 vạn, thậm chí là một trăm vạn!"



vietwriter.vn



"Chiêu Đệ, giờ con gọi điện cho Cổ Thần đi!" Trần Chân Sao vội vàng nói.


Mặc Chiêu Đệ gọi điện cho cô thần, cổ thần nhanh chóng đi qua, sau đó toàn bộ số tiền được chuyển vào tài khoản cổ phiếu: "Bác gái, cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng biến bà trở thành phố bà hàng ti!"


"Bang bang bang..." Tiếng vang.


Mặc Đại Thăng miệng không thể nói, nửa người của ông ta cũng không thể động đậy được. Chỉ có một bàn tay run run, liên tục gõ lên giường bệnh, ý đồ ngăn cản hành vi kiếm tiền hoang đường của hai mẹ con.


Rốt cuộc là Trần Chân Dao không nhìn nổi nữa: "Ông cứ ở đây chờ chết đi! Cùng lắm thì tôi bố thí cho ông một cái quan tài! Bây giờ bà đây có tiền rồi, tôi muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế ấy.


Mặc Đại Thăng nghe được tin là căn nhà của bọn họ cũng bị bán đi rồi, đó là tài sản mà ông ta đã phấn đấu cả nửa đời người để mua trả góp, sao lại bị người đàn bà ngu ngốc Trần Chân Dao bán đi rồi Cơ chứ!



vietwriter.vn



Bọt biển của thị trường chứng khoán thật sự là có thể nhấn chìm người rồi, tiền vốn hơn một trăm vạn, sao có thể có hồi báo một ngàn vạn cơ chứ?


Nếu như cái thế giới này mà như thế thật, thì há chẳng phải là ai cũng là tỉ phú à? Vậy thì đâu có chia con người ta làm ba bảy loại cơ chứ?


Cổ thần tiện thể đổ thêm dầu vào lửa: "Bác gái, bác yên tâm, bác sẽ có nhiều tiền giống Chiêu Đệ!"


Mặc Chiêu Đệ tử vẻ đanh đá: "Sớm muộn gì tôi cũng sẽ dẫm nát Mặc Sơ dưới chân!"


"Phốc..." Mặc Đại Thăng hộc ra một ngụm máu.


Ông ta tức giận hộc về phía ba người này, Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao thì mang vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, chỉ có cổ thần là không có biểu cảm gì, thời cơ mà anh ta chờ đợi, cuối cùng đã tới.


... Vịnh Hồng Thụ Lâm, thủy triều đập vào bờ liên tục.


Buổi tối cô ngủ rất sớm, khi trời vừa mờ mờ sáng, cô đã tỉnh rồi!


Lúc này, Quyền Đế Sâm vẫn chưa về phòng đi ngủ.


Điều này làm cho Mặc Sở hơi lo lắng, anh làm mô hình thủ công cả tối sao? Con người anh thật là, một khi nghiêm túc lên thì nghiêm túc thật quá đáng sợ, không làm xong là cả đêm cũng không ngủ.


Khi Mặc Sơ đang định ngồi dậy đi tìm anh, Quyền Để Sâm đã về rồi.


Anh mở cửa ra, đi vào phòng ngủ, hơn nữa còn tiện tay đóng cửa lại.


Một tay của anh để ra sau lưng, anh đi tới bên cạnh cô: "Tỉnh ngủ rồi à?"


"Tối qua em ngủ sớm, giờ dậy rồi!" Mặc Sơ nhìn anh: "Anh vẫn chưa ngủ à?"


Lúc này, Quyền Đế Sâm lấy ra một mô hình thuyền buồm, sau đó anh đưa cho cô: "Này!"


Vốn dĩ tối qua Mặc Sở chỉ tiện mồm nói thôi, ai mà biết được người đàn ông này không ngủ, chính là để thức cả đêm làm mô hình thuyền buồm cho cô, lúc này cô cảm động đến nỗi không gì sánh nổi nữa rồi.


"Đế Sâm..." Mặc Sơ nhìn anh: "Trời ơi! Anh tốt quá!"


Chính là, trong giấc mơ thuở ấu thơ của cô có một chiếc thuyền buồm, đưa cô đi như bay, đi đến nơi không biết tên.


Bây giờ cô lớn rồi, từ lâu cô không còn mơ những giấc mơ không thực tế đó nữa rồi.


Nhưng mà, Quyền Đế Sâm lại đặt những gì cô nói trong lòng.


Mặc Sơ nhận lấy, mộ mảnh gỗ tươi mới, còn tản ra mùi thơm của chất gỗ. Dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ở tay anh, cũng đã lưu lại trên mặt thuyền.


Mặc Sơ cảm động ôm thuyền buồm vào trong lòng: "Đế Sâm, sao anh có thể tốt với em như vậy?"


Với thế lực của anh, tặng cô của cải là chuyện dễ dàng.


Nhưng mà, anh lại đích thân làm đồ thủ công cho đứa bé, điều đó không chế được, bởi vì ràng buộc của quan hệ huyết thống.


Nhưng mà, anh còn làm một cái cho cô!


Quyền Đế Sâm nói với ý khác: "Em ngủ đủ chưa?"


"Ngủ đủ rồi!" Mặc SỢ gật đầu.


Quyền Đế Sâm nở nụ cười: "Bà Quyền, tới lái thuyền, thế nào?"
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK