Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!







"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!







"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!







"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!







"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!







"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!







"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!
vietwriter.vn vietwriter.vn












"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!







"Được, nào, uống trà đi!" Bạch Tử cũng không nhắc đến chuyện này nữa.


Khi Quyền Đế Sâm đi ra khỏi thư phòng, Bạch Tử vẫy tay với anh: "Đế Sâm, xuống đây! Tuyết Nhi tới này!"


Quyền Đế Sâm đi từ tầng hai xuống phòng khách ở tầng một, Đường Tuyết Nhi chào anh: "Chào anh Sâm!"


Quyền Đế Sâm gật đầu, gần đây anh bận đối phó với Long Diệu Thiên, chưa có đi hỏi thăm tình hình giữa Đường Tuyết Nhi và Mộ Dật Phong thế nào rồi.


Anh ngồi xuống uống trà: "Tuyết Nhi, lão thủ trưởng có khỏe không?"



vietwriter.vn



"Rất khỏe!" Đường Tuyết Nhi mỉm cười: "Anh Sâm có lòng, lần nào anh cũng hỏi thăm bọn. ho."


Bởi vậy cũng có thể nhìn ra, Quyền Đế Sâm là một người đàn ông trong tình trọng nghĩa!


"Nhưng mà, em chọc giận mẹ em rồi!" Đường Tuyết Nhi cười khổ một tiếng.


Tất nhiên là Quyền Đế Sâm cũng biết là chuyện gì, anh nói: "Chuyện hôn nhân, em tự giữ vững chủ kiến! Nếu em thích Mộ Dật Phong thì em hãy kết hôn với anh ta, nếu mà em không thích, thì không cần để ý đến áp lực mà bố mẹ hai bên đè lên em!"


"Anh Sâm, em biết rồi." Đường Tuyết Nhi gật đầu: "Anh Sâm, anh uống trà đi!"


Bạch Tử thấy bọn họ nói chuyện rất được, sao lại không có tia lửa của tình yêu cơ chứ?


"Đế Sâm, con nếm thử đi, trà này là trà Tuyết Nhi mang tới đấy!" Bạch Tử nói.



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm uống thử một ngụm: "Hương vị rất ngon! Ngọt thơm mát lạnh, sau khi vào miệng, răng môi lưu hương"


Bạch Tử nhìn anh chằm chằm: "Hương trà như phụ nữ, Để Sâm, con có hiểu không?"


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm nghiêm chỉnh nói: "Không hiểu!"


Bạch Tử: "..."


Đường Tuyết Nhi xem đồng hồ: "Cô, anh Sâm, cháu cũng phải đi rồi, buổi tối cháu còn phải soạn bài."


Bạch Tử lập tức nói: "Đế Sâm, con tiễn Tuyết Nhi về đi!"


"Không cần đầu, cổ, cháu tự lái xe tới!" Mặc dù Đường Tuyết Nhi dịu dàng hào phóng, cô ta cũng rất độc lập.


Quyền Đế Sâm đứng lên, anh nói: "Anh tiễn em ra cửa!"


Bạch Tử đã đi lên phòng ngủ của Mặc Sơ ở tầng hai.


Mặc Sơ đang đọc sách, cô ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, im lặng đọc sách.


Bạch Tử gõ cửa đi vào, bà ấy đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ của Mặc Sơ: "Mặc Sở, đảm lavender này thật đẹp!"


Mặc Sợ bỏ sách xuống, cô cũng đi tới: "Vâng, Để Sâm trồng ạ!"


Anh không chỉ trồng hoa hải xuống đất, anh cũng trồng một mảnh hoa hải trong lòng cô.


Bạch Tử mất hứng hừ một tiếng, bà ấy chưa có rời đi, mà là đang đợi.


Ánh mắt của Mặc Sở chỉ nhìn đám hoa này, cô biết, bất kể con đường phía trước có bao nhiều bụi gai, trong lòng cô cũng nở những bông hoa xinh đẹp.


Lúc này, cách đám hoa hải đó không xa.


Sau khi Quyền Đế Sâm tiễn Đường Tuyết Nhi ra cửa, anh đã trông thấy chiếc xe của Đường Tuyết Nhi đang đỗ cách đây không xa, anh nói: "Đi về lái xe từ từ thôi!"


"Vâng!" Đường Tuyết Nhi gật đầu, cô ta mỉm cười nói: "Anh Đế Sâm, anh yên tâm, em sẽ không phá hoại gia đình anh đâu!"


Quyền Đế Sâm cũng nở nụ cười, suy nghĩ của mẹ, sao anh lại không biết cơ chứ!


Đường Tuyết Nhi là người mà anh nhìn lớn lên, đúng là Đường Tuyết Nhi rất tốt, nhưng mà, Vợ của anh thì vĩnh viễn chỉ có một mình Mặc SƠ.


Mặc Sơ đang ở trước cửa sổ tầng hai, nhìn thấy một màn này, trong lòng cô căng thẳng!


Cô cũng biết, Bạch Tử không thích cô!


Rất rõ ràng là Bạch Tử thích Đường Tuyết Nhi, bây giờ bà ấy đang tạo ra cơ hội cho Đường Tuyết Nhi và Quyền Đế Sâm nhỉ!


Bạch Tử liếc mắt nhìn Mặc Sơ: "Nền móng tình cảm giữa bọn họ rất chắc chắn! Mặc Sở, cô là nhà thiết kế tiệc cưới, chắc hẳn cô biết, tình cảm như thế mà chuyển hóa thành tình yêu và hôn nhân, là chuyện dễ như trở bàn tay!"


Đây là cảnh cáo? Hay là uy hiếp? Hay là khiêu khích?


Mặc Sơ kìm nén lại sự khó chịu trong lòng, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử: "Đúng! Con là nhà thiết kế tiệc cưới, con đã từng chứng kiến rất nhiều đám cưới, có những tình cảm, chìm nổi ở mức trên tình bạn, dưới tình yêu, có thể Đế Sâm và Tuyết Nhi chính là kiểu đó!"


"Cô biết thì tốt!" Bạch Tử thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở cô: "Nhớ lấy, cô đang giữ trách nhiệm ở nhà họ Quyền!"


Bạch Tử nói xong thì đi luôn.


Sau khi Bạch Tử đi, trên khuôn mặt của Mặc Sơ mới dần nổi lên ưu sầu.


Vừa nãy Bạch Tử ở đây, có thể nào thì cô cũng sẽ không thể hiện ra suy nghĩ cho Bạch Tử thấy.


Từ nhỏ, Mặc Sơ đã quen nhìn sắc mặt của người khác, cô cũng học được là phải kiên cường sống, cho dù trong lòng cô đang khổ sở, cô cũng không muốn thể hiện ra cho bất kỳ ai nhìn thấy!
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK