Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
vietwriter.vn vietwriter.vn
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
Bởi vì, người để ý thấy trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ để ý thấy.
Bởi vì, người không quan tâm trong lòng cô đang đau khổ, thì sẽ cười nhạo.
Cô không muốn vạch vết thương lòng của mình ra cho người khác thấy.
Cô có thể giả vờ kiên cường trước mặt Bạch Tử, nhưng, khi cô ở một mình thì sao?
Mặc Sơ leo lên giường, cô chuẩn bị đi ngủ.
Giữa cô và Long Diệu Thiên, vẫn còn một trận đánh trực diện phải đánh!
vietwriter.vn
Sau khi cô ngủ, Quyền Đế Sâm về đến phòng ngủ.
Anh liếc mắt nhìn căn phòng một cái, cô đã để lại một ngọn đèn có ánh sáng nhạt cho anh, có vài phần ấm áp, vài phần ấm cúng.
Sau khi tắm xong, anh vén chiếc chăn ra, rồi nằm cạnh cố.
Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú, cô ngủ yên giấc, giống như hoa Ngọc Lan tinh khiết bên ngoài cửa sổ, hoa tuy nhỏ, nhưng hương thơm lại xông vào mũi.
Mặc Sơ vẫn chưa ngủ, cô nằm thẳng người, cho dù cô nhắm mắt, thì cũng có thể cảm nhận được Quyên Đế Sâm đang nhìn cô chăm chú.
Cô bị anh nhìn rất lâu, thật sự là không giả vờ ngủ được nữa.
Mặc Sơ mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Quyền Đế Sâm đưa một tay chống lên đầu anh, anh nghiêng người nhìn cô: "Em chưa ngủ
vietwriter.vn
à?"
"Anh chưa về!" Mặc Sơ nói nhỏ.
Sự quyến luyến mà cô dành cho quyền Đế Sâm đã trở thành thói quen, từng chút từng chút thấm vào trong cuộc sống của cô.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh CỌ vào mũi cô: "Vốn có thể về phòng sớm, vừa nãy anh đi tiễn Tuyết Nhi!"
"Em tưởng anh sẽ đưa cô ấy về nhà!" Mặc Sơ cắn môi.
"Anh không phải là bạn trai của em ấy, đây không phải việc của anh!" Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không nghe ra nỗi bất an lo lắng không yên trong giọng điệu của cô.
Mặc Sơ cũng nghiêng người, một tay chống đầu, nhìn anh chăm chú, cho dù Bạch Tử có tạo cơ hội cho Quyền Đế Sâm và Đường Tuyết Nhi đi chăng nữa, Mặc Sơ nghĩ, chỉ cần Quyền Đế Sâm không nghĩ như vậy, cô cũng không lo lắng nữa.
Cô vươn hai tay ra, chủ động ôm lấy cổ anh.
Trước khi chưa có Bạch Tử tới, cô vẫn có rất nhiều khát khao tuyệt đẹp đối với cuộc sống hôn nhân của bọn họ.
Nhưng, sau khi Bạch Tử tới đây, một chuyện tiếp một chuyện, giống như củ hành tây vậy, bóc từng lớp ra vậy.
Hơn nữa, lúc mà bóc cô còn rơi lệ nữa.
Tay trái của Quyền Đế Sâm đã gỡ băng gạc ra, chỉ là, miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, chưa hoàn toàn liền lại.
Anh dùng tay phải giữ đầu, tay trái nhẹ nhàng vuốt tóc cô: "Ngày mai tòa án sẽ yêu cầu em và Long Diệu Thiên làm giám định DNA một lần nữa!"
"Chắc chắn ông ta sẽ còn giở trò!" Tuy Mặc Sơ không phi là người hiểu ông ta lắm, nhưng, trực giác của cô bảo sẽ không thuận lợi như vậy.
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Bất kể ông ta có giở trò như thế nào, nếu chuyện này đã công khai, thì những gì mà ông ta nợ em, nhất định phải trả!"
Cho dù là Mặc Sơ không có năng lực tranh thủ được, Quyền Đế Sâm cũng sẽ giành lấy đãi ngộ công bằng cho cô.
Mặc Sơ đưa một tay ra, nắm lấy bàn tay to bị thương của Quyền Đế Sâm, cô sờ nhẹ lên vết thương, cô nhớ mãi anh đi đến như một vị thần tiên, một tay chắn bát canh nóng hổi cho cô.
"Em không quan tâm ông ta nợ em ta cái gì, em chỉ quan tâm ông ta có thể trả hết nợ ân oán Với bố anh!" Mặc Sơ đưa cái bàn tay bị thương của anh áp lên mặt cô.
"Đồ ngốc!" Quyền Đế Sâm dùng cái bàn tay to thô ráp bị thương vuốt ve làn da trắng nõn của cô.
Mặc Sơ lại bật cười: "Người ngốc có phúc của người ngốc!"
Anh ôm cô vào lòng, cô lắng nghe nhịp tim của anh.
Ừm, đây là âm thanh dễ nghe nhất trong đêm tối.
Sáng sớm hôm sau.
Mặc Sơ đi đến tòa án, cô đi cùng với vị luật sư của Quyền Đế Sâm.
Long Diệu Thiên đi cùng với Long Yên và luật sư, cũng đã tới tòa án.
Đây là cuộc gặp mặt đầu tiên ở nơi công cộng sau khi Mặc Sơ kiện Long Diệu Thiên tội vứt bỏ con cái.
Ánh mắt của Mặc Sơ và Long Diệu Thiên lại tụ lại cùng một chỗ một lần nữa, cô hiên ngang lẫm liệt không hề sợ hãi, ông ta là âm tàn như độc xà, hận không thể cắn chết Mặc Sơ.
Nếu không phải là có Quyền Đế Sâm, Mặc Sơ vĩnh viễn cũng sẽ không quan tâm Long Diệu Thiên có phải là bố đẻ của cô hay không!
Nhưng mà, nếu giờ chuyện này đã nổi ầm ĩ lên rồi, thì Mặc Sợ nhất định sẽ làm tới cùng cuộc đánh giằng cơ chính nghĩa này.
Long Diệu Thiên cũng không ngờ, ông ta sẽ đối mặt với khiến cáo của Mặc Sở vào thời khắc tranh cử quan trọng.
Nếu ông ta biết sớm là có sự tồn tại của đứa con gái vào 24 năm trước, chắc hẳn ông ta đã bóp chết cô vào 24 năm trước, như thế thì sẽ không có một màn hôm nay nữa.
Mặc Sở sẽ không trở thành chướng ngại vật trên con đường chính trị của ông ta và cũng sẽ không khiến cho hình tượng vất vả kinh doanh của ông ta bị tổn hại.
Long Yên thì lại dò xét Mặc Sơ cẩn thận, nhìn vào tướng mạo thì Mặc Sơ cũng không giống con gái của Long Diệu Thiên tí nào.
Long Yên đang suy đoán, Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ giống như vụ kết hôn lần trước, hãm hại cô ta hít thuốc phiện rồi vào tù, lần này cũng là đang hãm hại bố cô ta.
Sau khi Quyền Đế Sâm tới hiện trường, bất kỳ người nào cũng không đáng để ý, trong mắt anh, chỉ có Mặc Sơ.
Khi Long Diệu Thiên nhìn Mặc SƠ với ánh mắt thâm độc, Quyền Đế Sâm đã phản kích bằng ánh mắt sắc bén!
Mặc dù giám định DNA chính thức vẫn chưa bắt đầu, bốn người ở trận này đã đánh bay bằng ánh mắt rồi!
Trên tòa án, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong tối, thì đã sóng ngầm lưu động từ lâu!
vietwriter.vn vietwriter.vn