Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Đối với việc hai cảnh sát đều nói như vậy, hai mẹ con nhà này có hơi kiêng dè rồi, bọn họ dám bắt nạt Mắc Sơ, chẳng qua chỉ là tiến hành bóp méo đạo đức đối với cô, nhưng, bọn họ không dám bất kính với cảnh sát, ngộ nhỡ mà bị bắt đi "uống trà" thật thì không ổn rồi.


Lúc này, Mặc Sơ đã đi giày vào chân rồi, sau đó có dẫm mạnh vài cái, sau khi nhìn thấy mặt đang ngày càng khó coi của Mặc Chiêu Đệ, Mặc Sơ mới quay người rời đi.


Trong lòng cô, có một cơn tức, hình như là không trút ra được.


Rõ ràng là mẹ con Mặc Chiêu Đệ đang già mồm át lẽ phải, cô thì chỉ vì nhà họ Mặc có ơn với cô, cô liền phải nhường nhịn bọn họ cả đời.


Cô bực bội đá cục đá dưới đất, nhưng lại đá vào người đối diện.



Người xuống xe ở phía đối diện là một người đàn ông, anh ta mặc quần áo gọn gàng, đầu tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, khi hòn đá dính tro bụi đã lên quần tây của anh ta, thì đã để lại một cái vết.


Sau khi xuống xe, người đàn ông này nhìn thật sâu vào Mặc Sơ đang hơi lúng túng đứng ở đối diện anh ta, ánh mắt của anh ta sạch sẽ mà ôn hòa giống như con người của anh ta.


Mặc Sở hơi ngại, cô đi lên đằng trước: "Xin lỗi anh..."


Anh ta không nói gì, chỉ xoay người bước đi mà thôi.


Mặc Sơ thở dài, xem ra tối nay cô không nên ra khỏi cửa”


Cô tiếp tục đi trên đường.


Trên dòng xe tấp nập, Dương Tử lái xe, anh ta nói với Quyền Đế Sâm đang ngồi ở ghế sau: "Tổng giám đốc Quyền, bà Quyền đang đi trên đường kìa!"


Trước kia, Dương Tử là lính cảnh vệ của anh, sau khi anh xuất ngũ, Dương Tử vẫn đi theo anh, ngoại trừ một số việc bảo vệ ra thì anh ta còn lái xe nữa.




“Vừa nãy bà Quyền đá cục đá vào người một người khác, người đó là cậu chủ của nhà họ Mộ!" Dương Tử lại nói.


Nhà họ Mô, cũng là gia đình kinh thương nổi tiếng ở thành phố S.


Dương Tử giảm tốc độ xe lại, Quyền Đế Sâm nhìn qua cửa sổ xe, anh nhìn thấy Mặc Sơ đang đi trên đường, hơn nữa nét mặt của cô cũng có chút ưu thương.


Quyền Đế Sâm nói: "Gọi cô ấy lên xe!"


"Vâng!" Dương Tử dừng xe lại bên đường, anh ta chạy đến trước mặt Mặc Sở, sau đó nói với Mặc Sơ: "Bà Quyền, tổng giám đốc Quyền đang ở trên xe, mời cô lên xe!"


Mặc Sơ nhìn qua, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên trong cửa kính xe, lúc này tâm trạng của cô cũng đã khá hơn rồi.


Cô gật đầu: "Được!"


Cô đi nhanh qua đó, Dương Tử đã mở cửa xe cho cô, Mặc Sơ lên xe, cô lập tức nhào vào lòng Quyền Đế Sâm.


Trước đây khi cô có chịu uất ức ở nhà họ Mặc, cô không có nơi nào để dốc bầu tâm sự.


Nhưng mà, bây giờ cô chịu uất ức, cô có thể nhào vào trong lòng anh.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra ôm xô, anh cũng không có nói gì, nhưng lại hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình đang dao động trong lòng cô.


Anh không giỏi an ủi người khác, anh chỉ biết yên lặng ôm cô, chờ cô dần dần bình tĩnh lại.


Một lúc sau, chiếc xe cũng chạy vững vàng ở nội thành, Mặc Sơ mới ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ôm cô!


"Đế Sâm..." Mặc Sơ gọi tên anh.


"Anh đây!" Quyền Đế Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô.


Cuối cùng Mặc Sơ thở phào nhẹ nhõm: "Giờ phút này, nhìn thấy anh, thật tốt!"


Quyền Đế Sâm đợi cô bình tĩnh lại, sau đó anh mới nói: "Em về đó chịu uất ức hả?"


"Ừm!" Mặc Sơ gật đầu: "Bọn họ đã rạch xước xe của em!"


"Chỉ là chiếc xe mà thôi, không cần để ý" Quyền Đế Sâm rất là hào phóng.


Mặc Sơ nhìn anh chăm chú: "Đó là chiếc xe anh tặng cho em, bất kể là đồng hồ, hay xe hơi, chúng đều là những thứ mà em thích nhất."


Quyền Đế Sâm xoa nhẹ chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay cô, cô là một người rất trọng tình cảm, người khác cho cô một giọt nước, cô sẽ cho người khác một đại dương.


Anh thấp giọng nói: "Bọn họ càng đối xử tệ với em thì em càng không cần qua lại với bọn họ nữa! Sau này không được sự cho phép của anh, em không được quay về!"


"Gì mà bá đạo thế?" Mặc Sơ thấp giọng cười.


"Anh không cho phép người khác làm em tổn thương!" Giọng nói của Quyền Để Sâm khàn khàn: "Cho dù bọn họ là bố mẹ nuôi của em, em cũng không cần thiết phải làm nô dịch cả đời!"


Mặc SỢ gật đầu: "Đạo lý này, em hiểu, nhưng em không ác được!"


"Vậy thì anh ác!" Quyền Đế Sâm nắm tay cô.


Đồng tử của Mặc Sơ lập tức mở to, có nghe thấy anh nói như vậy, tâm trạng lập tức khá lên.


Đây là chồng của cô, người chuyên giải quyết chuyện khó cho cô!


Nhưng mà, ngay sau đó cô lại lo lắng, dù sao thì người ở nhà họ Mặc cũng là bố mẹ nuôi của cô, nếu anh mà làm như vậy, liệu có khiến người khác nghĩ rằng anh quá tàn nhẫn không?


"Đế Sâm, nếu mà làm thế, liệu có..." Mặc Sơ có điều cố kỵ, cô cắn môi.


Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Bà Quyền yên tâm, anh chỉ cho bọn họ giáo huấn nhỏ thôi! Người hiền thì bị bắt nạt, ngựa lành thì bị người ta cưỡi! Sao anh có thể để bà Quyền bị người ta bắt nạt cơ chứ?"


Mặc Sở nghe anh nói như vậy, trong lòng cô rất ấm áp.


Tiếng bà Quyền này, làm cho cô nở nụ cười hạnh phúc.


Công ty tổ chức hôn lễ.


Khi Mặc Sơ đang chỉnh lý tài liệu, thì một người đàn ông đi vào.


Cô lễ tân dẫn anh ta vào văn phòng của Mặc Sơ: "Cô Mặc, đây là anh Mộ!"





20220312131902-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK