Nói đến cái này, Quyền Đế Sâm khẽ nhíu mày, anh không có nói gì, không phải anh tán thành với câu này của An Ngôn, anh đang nghĩ đến chuyện khác.
Lúc này, anh đứng lên khỏi ghế, nhìn cô ta từ trên cao nhìn xuống, cúc áo sơ mi của cô ta đã bung ra, còn cố tình để hở khe ngực màu trắng ở giữa.
Có điều, anh chẳng có một tí hứng thú nào, trái lại còn nói: "Cô quá lẳng lơ! Tôi kinh tởm! Đúng rồi, tốt nhất cô cũng đừng tới văn phòng tìm tôi nữa!"
An Ngôn nhìn anh với vẻ mặt oan ức: "Hay là? Chúng ta làm một lần, anh sẽ biết, em và Mặc Sở, ai tốt hơn?"
Về lời nói không biết xấu hổ như thế, cũng chỉ có An Ngôn mới nói ra được.
Quyền Đế Sâm ấn số điện thoại nội bộ: "Điện Vũ, mời cô An ra ngoài, dặn bảo vệ, không có sự cho phép của tôi, sau này không được cho cô ta vào công ty, bằng không cho bảo vệ tự động từ chức!"
"Để Sâm, sao anh có thể tuyệt tình với em như vậy..." An Ngôn cũng sắp khóc rồi: "Em nhớ anh thích anh thật mà, em muốn ở bên anh."
Quyền Đế Sâm không muốn nghe thêm những lời này nữa, anh vung tay lên, để Tả Điện Vũ mời An Ngôn ra ngoài.
"Cô An, mời!" Tả Điện Vũ đã mở cửa văn phòng chủ tịch.
An Ngôn vừa đi ra ngoài vừa nói: "Để Sâm, ngày dài biết lòng người, anh sẽ hiểu tình cảm em dành cho anh..."
Lúc An Ngôn và Tả Điện Vũ đi vào trong thang máy, An Ngôn lại chọc ghẹo Tả Điện Vũ đủ kiểu: "Điện Vũ, không nhìn ra, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng này rất đẹp đấy!"
"Cô An, cô có biết cô và cô Mặc khác nhau ở chỗ nào không?" Tả Điện Vũ hỏi
cô ta.
An Ngôn hừ một tiếng: "Chẳng qua là người tình trong mắt hóa Tây Thị mà
thôi! Đế Sâm nghĩ Mặc Sơ tốt, thì cô ta là tốt thôi mà!"
Tả Điện Vũ nhìn cô ta: "Cô không biết nhìn ưu điểm của người khác, mãi mãi đều sẽ là dáng vẻ khiến cho người ta chán ghét!"
Anh ta nói xong, thì đi ra khỏi thang máy, sau đó dặn dò việc mà bảo vệ phải
làm.
"Tổng giám đốc Quyền, chúng tôi đã điều tra ra chủ mưu đứng sau nghi phạm bắt cóc đứa bé ở sân bay sáng nay. Cô ta chính là một nhân viên kiểm nghiệm ở bệnh viện, tên là Diệp Tử, hiện tại cô ta đã bị chúng tôi bắt về quy án, cô ta khai rằng, cô ta thích một bác sĩ tên là Cố Mộc Thành, nhưng bác sĩ lại thích Mặc Sơ nữ sĩ, cho nên cô ta mới ra tay với đứa bé, nhưng mà, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ trị nghiêm không tha đối với cô ta." Trong điện thoại nói.
"Ừ!" Quyền Đế Sâm chỉ nói một từ, sau đó anh để điện thoại xuống.
Quyền Đế Sâm ngồi trên ghế, anh thật sự có một loại cảm giác là anh rất thích Mặc Hi, kiểu thích đó, không phải cảm giác phù phiếm, mà là thực tế tràn ngập vào trong lòng.
Anh ngồi một lúc, sau đó chuẩn bị lái xe rời khỏi công ty.
Anh đi đến bãi đỗ xe, lúc đang định lái xe đi, từ trong kính chiếu hậu anh lại trông thấy Quyền Đế Đình đang mập mờ *** với nhân viên nữ của công ty ở bãi đỗ xe.
Quyền Đế Đình nói: "Tối nay cùng uống rượu hát KTV đi!"
Nhân viên nữ lập tức cười duyên: "Được nha!"
Nhân viên nữ nghĩ rằng mình đã gặp được phú nhị đại, ai cũng biết Quyền Đế Đình là cậu hai của công ty, cho dù chưa có thực quyền, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Nhân viên nữ chủ động khoác tay Quyền Đế Đình rồi rời đi.
Quyền Đế Sâm lái xe đi ra, anh đi tới bệnh viện của anh, gọi chủ nhiệm của khoa xét nghiệm ra, giám định DNA.
"Khi nào thì ra được kết quả?" Quyền Đế Sâm hỏi.
Chủ nhiệm khoa nói:"Sáng ngày mai"
Quyền Đế Sâm gật đầu: "Chuyện tôi tới, phải tuyệt đối giữ bí mật, ngoài ra, chuyện giám định cũng chỉ có anh được làm, không được nhờ bất cứ kẻ nào làm hộ, sáng mai đích thân đưa báo cáo đến công ty cho tôi!"
Chủ nhiệm khoa đã nhận ra tính nghiêm trọng, anh ta lập tức nói: "Vâng!"
Quyền Đế Sâm lái xe về nhà, anh về đến nhà, thì chỉ nhìn thấy Mặc Sơ đang bận rộn trong phòng bếp, anh không nhìn thấy bóng dáng đứa bé, anh hỏi: "Mặc Hi đâu?"
"Thằng bé nói tối nay nó không về đâu!" Mặc Sợ quay người lại nhìn anh, cô
mặc tạp dề và đang rửa rau: "Trong nháy mắt, em có cảm giác thằng bé đã lớn rồi, thằng bé cũng không dính em nữa!"