Hình ảnh vô cùng rõ nét, Thải Tiểu Mãn giống như một con chó bị người đè trên mặt đất, hai tay hai chân đều chống đất, một người đàn ông đứng sau lưng cô ta, nhưng không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của người đàn ông, cô ta đang bị người ta làm nhục…
Đây là một cảnh đáng xấu hổ, nhưng mà hết lần này tới lần khác trong VCR lại truyền ra tiếng cười vô cùng thỏa mãn của Thải Tiểu Mãn.
Hình ảnh và âm thanh trái ngược một cách cực đoan như thế khiến những người có mặt ở đây không khỏi sợ hãi ngây người.
Mặc Sơ thấy suy đoán của mình chính xác, trong lòng cũng cảm thấy hoảng sợ.
Những phóng viên và người xem có mặt tại hiện trường cũng không biết phải làm sao, dù sao chưa từng nghe thấy một nhân vật như Thải Tiểu Mãn ở trong giới giải trí, lúc này lại cho mọi người xem hình ảnh cần giới hạn độ tuổi người xem, mà nhân vật chính trong đó là chính mình.
Đột nhiên Thải Tiểu Mãn thét lên!
“Không…” Thải Tiểu Mãn không dám tin là mình lại thấy được cảnh tượng như vậy. Cô ta tựa như hóa điên muốn tắt VCR đi, nhưng mà ngay cả công tắc điện ở đâu, cô ta cũng không biết!
Thải Tiểu Mãn muốn chạy trốn, cô ta không chịu được cảnh tượng này lại được chiếu trước mặt mọi người, bị nhiều người thấy thế này, hơn nữa còn bị mấy phóng viên chụp hình lại, sau này sao cô ta có thể làm người được chứ?
Cô ta lảo đảo nghiêng ngả chạy trốn, sau đó có người tắt VCR đi, cũng không giải thích gì. Hiện trường nhanh chóng hủy bỏ, phóng viên và nhà nhiếp ảnh cũng rời khỏi đó.
Các nhân viên của Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu cùng ngồi chung xe quay về công ty, đang nghị luận ầm ĩ.
“Có người nào biết đây là chuyện gì không?”
“Tôi cũng không biết nữa, đột nhiên Thải Tiểu Mãn muốn trở thành ngôi sao một cách khó hiểu, cũng không rõ tại sao cô ta lại bị người khác quay loại phim phải hạn chế độ tuổi người xem…”
“Thế nhưng dường như Thải Tiểu Mãn cũng không hề hay biết! Cho nên Mặc Sơ nói đúng, không có bữa ăn nào là miễn phí cả…”
Mặc Sơ cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, cô chỉ cảm thấy có người gọi Thải Tiểu Mãn đến quay phim, chắc là một âm mưu, có người muốn lợi dụng việc cô ta muốn trở thành ngôi sao để lừa cô ta vào tròng. Đầu tiên là quay những bộ phim xấu hổ không thể để người ta nhìn thấy, sau đó bắt đầu bêu xấu cô ta ở buổi họp báo ra mắt.
Chỉ là ai đã làm như vậy?
Cô biết, người như vậy thiết kế ra một âm mưu thế này, lợi dụng lòng tham, du͙ƈ vọиɠ của người khác, chắc chắn người đứng sau màn là một người hiểu rất rõ bản tính con người.
Lúc cả xe trở về tới dưới lầu công ty, Thải Tiểu Mãn đang chờ họ.
Thải Tiểu Mãn giống như một người điên, cô ta tiến đến ngăn cản Mặc Sơ: “Có phải cô chơi tôi không? Mặc Sơ, không ngờ cô lại ra tay độc ác tới như thế! Thật không ngờ cô lại nham hiểm như thế!”
Mọi người cũng đang nhìn Mặc Sơ, phải biết rằng họ điều biết là Thải Tiểu Mãn và Mặc Sơ có một số va chạm, người như thế thường là người biết tính toán và khôn lanh!
Mặc Sơ cảm thấy vô cùng buồn cười: “Mọi người cũng đều biết tiền lương của tôi là bao nhiêu rồi đáy, các người cảm thấy tôi có thể mời một công ty điện ảnh đến tính kế cô sao? Các người cảm thấy tôi có năng lực gọi đám phóng viên và nhà nhiếp ảnh kia sao? Nếu tôi thật sự có bản lĩnh tính kế cô, vậy thì Thải Tiểu Mãn, tôi đã sớm trở thành một nhân vật lớn, có thể đếm trên đầu ngón tay, tôi còn ở công ty làm một nhân viên kế hoạch hôn lễ nho nhỏ à?”
“Đúng thế!” Có đồng nghiệp cảm thấy Mặc Sơ nói chính xác: “Có thể chuyện này thật sự không liên quan tới Mặc Sơ, cô có còn đắc tội với người nào nữa không?”
“Tôi không có!” Thải Tiểu Mãn lắc đầu: “Sau này tôi phải sống thế nào đây? Là người nào đã đối xử với tôi như vậy?”
Lúc này, Ân Phi Âm nói: “Toàn bộ công ty mau quay về làm việc đi! Cứ đứng ở đây nói nhảm, không cần làm việc để sống nữa đúng không?”
Đám người Mặc Sơ đều xoay người trở về công ty, bề ngoài thì dường như mọi người đều đang là việc, thế nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ tới chuyện Thải Tiểu Mãn bị người khác lừa quay loại điện ảnh cần hạn chế độ tuổi người xem.
Lúc Mặc Sơ đi tới phòng uống nước thì có đi ngang qua chỗ của Thải Tiểu Mãn, đột nhiên cô phát hiện ra Thải Tiểu Mãn đang ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn toàn bộ cảnh sắc dưới lầu của công ty.
Mà phân tích theo góc độ chụp, hình như bức ảnh cô bị Tư Vĩ Phàm đè lên xe được chụp từ đây.
Chẳng lẽ… trong lòng Mặc Sơ thoáng cứng đờ.
Chẳng lẽ Thải Tiểu Mãn chính là người photoshop hình ảnh của cô rồi gửi cho Quyền Đế Sâm sao?
Cô nhớ lại hôm đó, Quyền Đế Sâm tới điều tra chuyện này, anh đứng dưới lầu công ty, cẩn thận điều tra dấu vết, thế nhưng anh không nói gì, thậm chí anh còn không nói mình có tin cô hay không!
Mặc Sơ đi tới bên cạnh bàn làm việc của mình, cô đã từng thấy thủ đoạn là việc của Quyền Đế Sâm. Mỗi khi người đàn ông lạnh lùng đó bắt đầu tàn nhẫn,
Chẳng lẽ chuyện này thật sự có liên quan tới Quyền Đế Sâm sao?
Nếu xét về thực lực thì đúng là anh thật sự có thể làm được chuyện đó, tuyệt đối có thể làm lay động công ty điện ảnh và các phóng viên.
Chỉ là tại sao anh phải làm như thế? Thật sự vì giúp cô sao?
Cũng trong ngày hôm đó, Thải Tiểu Mãn bị đuổi việc!
Ân Phi Âm đích thân mình tuyên bố: “Trong công ty không thể có người như Thải Tiểu Mãn được, mọi người cũng phải dè chừng, đừng giẫm lên vết xe đổ này.”
Sau đó, Ân Phi Âm nhìn chằm chằm vào mọi người: “Tôi sẽ thăng chức cho một nhân viên trong số mọi người, để người đó thành trợ lý của tôi! Nhưng cuối cùng đó là ai thì tôi phải suy nghĩ một chút! Đương nhiên là mọi người cũng có thể tự đề cử bản thân mình với tôi!”
Lúc Ân Phi Âm trở về phòng làm việc, cô ta lướt qua người Mặc Sơ, thấp giọng hừ lạnh: “Mặc Sơ, cô đúng là khiến tôi phải nhìn với ánh mắt khác xưa đấy!”
Mặc Sơ nhìn chằm chằm và cô ta: “Chuyện ảnh photoshop là do Thải Tiểu Mãn làm đúng không? Tôi đã nói từ trước, không phải là không có quả bảo, chỉ là chưa đến lúc. Tạo nghiệp nhiều thì chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”
Mặc Sơ tự nhận là mình làm việc vô cùng siêng năng chăm chỉ, làm nghiệp vụ luôn cẩn thận. Cô luôn muốn làm việc thật tốt, cô luốn muốn có một cuộc sống tốt, nhưng mà Thải Tiểu Mãn vẫn luôn hãm hại, vu khống cô. Một người như thế không nên gặp quả báo sao?
Sắc mặt Ân Phi Âm trở nên vô cùng khó coi, Thải Tiểu Mãn chụp ảnh, hơn nữa còn photoshop hình của Tư Vĩ Phàm và Mặc Sơ rồi gửi cho Quyền Đế Sâm, Ân Phi Âm biết việc này. Thế nhưng cô không ngờ là Quyền Đế Sâm không chỉ tin tưởng Mặc Sơ, mà hơn nữa còn ra mặt thay Mặc Sơ!
Bởi vì Ân Phi Âm biết, chỉ với năng lực của Mặc Sơ thì không thể làm ra vở kịch như thế này được!
“Cô và Tổng giám đốc Quyền đã đến bước kia rồi sao?” Ân Phi Âm cảm thấy, Quyền Đế Sâm cưng chiều cô, nếu nói anh chỉ là khách hàng của cô thì có chết cô ta cũng không tin!
Đương nhiên Mặc Sơ không tiết lộ nửa câu: “Giữa chúng tôi chỉ là quan hệ khách hàng.”
“Cô lừa quỷ đấy à?” Ân Phi Âm tức giận lên tiếng: “Cô yên tâm, tôi sẽ bắt được cái đuôi hồ hy của cô, để cho cô hiện nguyên hình!”
Buổi chiều, sau khi tan làm, Mặc Sơ đi thẳng đến khu biệt thự ở vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô biết rằng mặc dù Quyền Đế Sâm là một người khó đoán, nhưng chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh. anh sẽ cưng chiều cô trong lòng bàn tay mình!
Cô quyết định tối nay sẽ nấu đồ ăn cho anh, cô gọi điện cho Mặc Hi: “Người tình bé nhỏ của mẹ, buổi tối mẹ phải nấu cơm, con nói xem mẹ làm món gì ổn nhất.”
“Với tài nghệ của mẹ thì chỉ có kho cá hay nấu canh là miễn cưỡng đạt yêu cầu, còn có thể nấu món gì chứ?” Mặc Phi khinh bỉ lên tiếng.
Mặc Sơ chống cằm, khẽ thở dài: “Con cũng không thể để bắt mẹ chưng cá hay nấu canh mỗi ngày, mẹ phải đổi sang những món khác nữa chứ!”
Mặc Hàm ngồi bên cạnh cười nói: “Đúng thế, đúng thế! Bây giờ thay đổi phải thay đổi thủ đoạn để dỗ ông xã! Sơ Sơ, cố gắng lên!”