Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh





Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg











Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg











Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg











Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg











Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg











Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg











Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn












Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg











Sau đó, Quyền Đế Sâm và bọn họ nói đến tình hình kinh tế quốc tế, điện thoại của Mặc Sơ nhận được tin nhắn.


Kiều Thanh Du: "Cậu đang ở bữa tiệc trọng thể hả? Ăn không hết thì gói về nhé! Tớ lớn bằng từng này, còn chưa được ăn bao giờ này!"


Mặc Sơ không kìm được cười nhẹ, cái cậu này thật là!


Nhưng mà, trên bàn nhiều nhân vật máu mặt như này, sao cô có thể gói mang về cơ chứ?


Huống hồ, phu nhân của Quyền Để Sâm gói đồ ăn trên bữa tiệc do chính phủ tổ chức mang về, nếu tin này mà truyền ra ngoài, không làm người ta cười chết mới là lạ!


Mặc Sơ nhắn lại cô ấy: "Lần sau tờ mời cậu đi ăn tiệc mãn hán, thật ra bữa tiệc hôm nay cũng bình thường thôi!"



vietwriter.vn



Kiều Thanh Du ở bên ngoài đưa tin, cô ấy vừa nhìn thấy câu này thì cười đến lạc giọng luôn.


Cô ấy nhắn lại trả lời Mặc SƠ: "Ay ya, khẩu khí này thật không nhỏ nha! Quốc yến còn bình thường, Mặc Sở, tớ phục cậu rồi!"


Bởi vì buổi tối, Quyền Đế Sâm còn có cuộc họp thành viên của tổng thống, Mặc Sơ liền đi cùng Kiều Thanh Du.


Kiều Thanh Du đánh giá Mặc Sơ từ trên xuống dưới: "Ghê thật, ghê thật đấy! Người nghèo như tới còn chưa được ăn quốc yến bao giờ đây này!"


Mặc Sơ mỉm cười nói: "Thật mà, chỉ thế thôi! Còn không ngon bằng thịt xiên! Đi, tớ mời cậu đi ăn thịt xiên!"


Kiều Thanh Du chọc chọc cô: "Cậu không ngượng hả? Mời tớ ăn xiên nướng á?"


"Không ăn thì không có đầu." Mặc Sơ đi thẳng về phía trước.


Thực ra sự kiện lớn, thật sự không ăn được gì mấy, mọi người tụ tập cùng nhau, chính là một sân, mọi người đều vì tiền đồ của mình, không ngừng tính toán lợi ích mà thôi.



vietwriter.vn



Người không mang theo bất kỳ lợi ích gì như Mặc Sở, ăn gì cũng không tự nhiên.


Cho nên, ngồi quán ven đường ăn xiên nướng vẫn là sảng khoái nhất.


Hai người ngồi trên ghế ven đường, Mặc Sa và Cố Mộc Thành cũng thường xuyên tới chỗ này.


Cô gọi điện cho Cố Mộc Thành: "Tôi và Thanh Du đang ở quán xiên nướng, anh đã khỏe hơn tí nào chưa?"


"Tôi không ăn đâu!" Giọng nói của Cố Mộc Thành rất cô đơn.


Mặc Sơ nghe thấy vậy, cô dịu dàng hỏi: "Có phải là anh bị thương nặng lắm không? Anh vẫn đau lắm hả?"


"Không phải!" Cố Mộc Thành nói: "Tôi cảm thấy mình rất vô dụng..."


Anh ta không thể bảo vệ tốt cho Mặc Sở, anh ta cũng không có mặt mũi gặp Mặc Sơ nữa.


"Đồ ngốc, đừng nghĩ như vậy!" Mặc Sơ an ủi anh ta: "Tôi không sao, tôi có thể ăn xiên nước, làm gì còn chuyện gì nữa! Anh cũng đừng nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi làm, sống thật vui vẻ, biết chưa?"


Cố Mộc Thành miễn cưỡng đáp một tiếng: "Mặc Sa, cô cũng phải sống tốt đấy!"


"Tôi sẽ làm vậy." Mặc Sở chợt nhớ ra: "Phải rồi, một trăm vạn đó, tôi trả lại anh..."


"Không cần nữa, tiền đấy là Quyền Đế Sâm đưa." Cố Mộc Thành nói cho cô biết.


"Cái gì?" Mặc Sơ không dám tưởng tượng, sao số tiền đó lại là Quyền Đế Sâm bỏ ra chứ?


"Lúc đó tôi không có tiền mặt, Trịnh Ngạo Tuyết lấy chỗ Quyền Đế Sâm" Cố Mộc Thành nói: "Mặc dù anh ta bá đạo, nhưng mà, anh ta có tư cách bá đạo, Mặc Sở, tôi mong có được hạnh phúc! Tất nhiên, nếu có muốn tìm tôi chưa, lúc nào tôi cũng sẽ đi cùng cô."


"Được!" Mặc Sợ bỏ điện thoại xuống, cô lại không kìm được bật khóc.


Kiều Thanh Du đang ăn vui vẻ: "Sao vậy? Không phải là cậu đã yêu Cố Mộc Thành rồi đấy chứ? Anh ta không tới, cậu buồn đến vậy cơ à?"


"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?" Mặc Sơ lườm cô ấy một cái: "Đời này, e là tớ cũng không yêu được ai khác nữa..."


Người chồng trong lòng cô, chỉ có một mình Quyền Đế Sâm.


Cô chưa từng hỏi về chuyện xảy ra hôm trước, anh cũng không có nói.


Người đàn ông này luôn như thế, anh làm chuyện tốt cho cô, anh cũng không nói một chữ.


Kiều Thanh Du tiếp tục tuốt xuyên: "Hỏi thế gian tình là chi, làm cho con người đau khổ vậy?"


Cô ấy nói xong thì nhìn chằm chằm vào bụng Mặc Sơ: "Ruột ngon quá, cậu ăn không? Nếu không ăn được thì tớ ăn hết đây!"


Mặc Sợ bị cô ấy chọc cười: "Mua thêm đi, tớ mang về nhà ăn."


"Gì!" Kiều Thanh Du không tin: "Cậu mang về nhà cho chồng cậu ăn! Cậu miệng nghèo không thích ăn quốc yến, người ta trời sinh đã ngậm thìa vàng sinh ra, làm sao mà ăn được cái này!"


Mặc Sơ không để ý đến Kiều Thanh Du, cô muốn mua mang về, cô nghĩ đồ ăn ngon thì phải chia sẻ với Quyền Đế Sâm.


"Phải rồi, các cậu làm hòa rồi à?" Kiều Thanh Du hỏi cô.


"Coi như là vậy!" Mặc Sơ thở dài: "Anh ấy thật sự tốt với tớ, Thanh Du, cậu bảo, tớ tha thứ cho anh ấy rồi, bố mẹ nuôi tớ dưới suối vàng biết được liệu ông ấy có mắng tớ không?"


Kiều Thanh Du hừ một tiếng: "Trần Chân Dao, lão vu bà đó mắng cậu còn ít sao? Để ý đến bà ta làm gì? Bà ta toàn coi cậu như cây rụng tiền, còn đạo đức giả nữa! Nhưng mà, Mặc Đại Thăng thì vẫn qua được, chỉ có điều, cái chết của ông ta cũng không không thể trách Quyền Đế Sâm toàn bộ, là vợ và con gái của Mặc Đại Thăng hại chết ông ta! Quyền Đế Sâm chỉ là hàng xóm thêm dầu vào lửa thôi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Trần Chân Dao và Mặc Chiều Đệ không tham lam, Quyền Đế Sâm cũng sẽ không thực hiện được ý đồ, đúng không!"


"Tất nhiên, Mặc Đại Thắng đã hại chết bố của Quyền Đế Sâm, nợ máu luôn phải trả bằng


máu." Kiều Thanh Du tin chắc: "Làm người, chính là phải thẳng thắn vô tư, có thể nghèo, có thể không có cái gì hết, nhưng đừng làm chuyện thường thiên hại lý"


"Phải rồi, Mặc Sơ, cậu không cần để tâm mãi về chuyện này đâu!" Kiều Thanh Du nói: "Người chết đã chết rồi, người sống càng phải sống hạnh phúc và vui vẻ hơn, cậu không thể vì lỗi lầm của người khác, mà dằn vặt bản thân!"


"Được!" Mặc Sở gật đầu: "Có người bạn như cậu thật là tốt! Nào, ăn xiên nướng!"





20220521035611-tamlinh247.jpg




vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK