Kiều Thanh Du cũng đã thay một bộ độ khác rồi đi ra, cô ấy đùa: "Mặc Sơ, cậu xem ngực tớ này, nó phẳng như đàn ông vậy!"
Mặc Sơ trêu cô ấy: "Hay là? Cậu không mặc áo, để trần phần trên cánh tay giống con trai rồi xuống nước!"
"Tớ dám xuống nước, quan trọng là người khác có dám nhìn không thôi!" Kiều Thanh Du kéo tay cô: "Đi, chúng ta đi bơi thôi."
Hai người ngâm mình trong nước biển, Mặc Sơ nhớ đến có một lần cô tổ chức tiệc bơi cho Quyền Đế Sâm, cô suýt thì bị người ta hại chết trong nước, vừa nghĩ tới đây, cô bỗng thở dồn dập.."
Kiều Thanh Du đã nằm viện một thời gian dài, cô ấy vừa xuống nước, liền như một con cá vui vẻ vậy, cô ấy ở trong nước phát bọt nước kêu "bôm bốp".
Mặc Sơ một tay bắt được áo bơi của cô ấy, cô hơi căng thẳng, có thể là một lần suýt chết chìm đã để lại bóng mờ cho cô.
"Thanh Du, tớ khó chịu..." Mặc Sơ nói.
Lúc Kiều Thanh Du vội vàng đến đỡ cô, tay cô lại cầm quá chặt nên đã kéo rách áo bơi của cô ấy.
Kiều Thanh Du dở khóc dở cười: "May mà tớ biết cậu không có thiên hướng thích con gái, nếu không thì trinh tiết của tớ khó mà giữ được rồi!"
"Xin lỗi..." Mặc Sơ cũng say rồi, thế mà cô lại kéo đồ bơi của Kiều Thanh Du thành hai nửa rồi.
Giờ phút này, Kiều Thanh Du đã chìm sâu người trong nước, Mặc Sơ có thể nhìn thấy loáng thoáng hai bánh bao nhỏ của cô ấy.
Kiều Thanh Du lo lắng không yên, cô ấy ôm lấy lưng Mặc Sơ, như thế thì cô ấy sẽ không lo bị lộ ngực nữa!"
"Chúng ta lên đi!" Kiều Thanh Du nói.
Hai người lên đến trên bờ, Mặc Sơ thở hổn hển, Kiều Thanh Du cũng che lại ngực của mình rồi, mặc dù là phẳng, nhưng vẫn là ngực con gái, cô ấy còn có thể như thế đỡ Mặc Sơ đứng.
Hai người giống như là liền thể đi vào trong phòng nghỉ, Kiều Thanh Du thấy sắc mặt cô tái nhợt: "Cậu sao rồi? Hay là đi bệnh viện nhé?"
"Lần trước tớ bị người đẩy vào hồ bơi suýt thì chết đuối, hôm nay tớ chợt nhớ tới thì hơi sợ!" Mặc Sơ thở dài: "Làm cậu mất vui, Thanh Du..."
"Đừng nói như vậy, chúng ta không chơi cái này nữa!" Kiều Thanh Du rất là nghĩa khí: "Chúng ta đi tắm một chút, rồi thay quần áo xong đi."
Có một số người, sau khi gặp phải sự việc như đuối nước, tai nạn xe cộ, không dám xuống nước không dám lái xe... vân vân, đều là có di chứng của vết thương.
Kiều Thanh Du và Mặc Sơ đã thay xong quần áo và đi ra, Kiều Thanh Du nói: "Tớ đề nghị cậu vẫn nên đi khám bác sĩ đi, để trách để lại bóng mờ gì đó."
"Tớ tự điều chỉnh trước đã!" Mặc Sơ nói: "Phải rồi, Thanh Du, khoảng thời gian trước cậu cũng gặp phải tai nạn xe cộ, cậu lái xe không có vấn đề gì chứ?"
Kiều Thanh Du cười nói: "Hết cách á, tớ chính là tiểu cường, sức sống mạnh mẽ, có đánh cũng không chết! Tớ không có bất kỳ hậu di chứng gì."
Làm người làm thành người như Kiều Thanh Du, cũng đã là rất thành công rôi.
Hai người rời khỏi bờ biển, sau đó đi đến khu vui chơi xem biểu diễn.
Tinh thần và thể lực của vô cùng tốt, cô ấy đã chơi một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy mệt.
Chơi xong, hai người còn đi xem phim suất chiếu lúc nửa đêm.
Mặc Sơ đưa Kiều Thanh Du về nhà, sau đó cô một mình lái xe về.
Đợi đến khi cô về đến nhà, cả căn biệt thực đều im ắng.
Cô đỗ xe xong, mở cửa ra, trước tiên là đi xem hai cục cưng, hai cục cưng đều đang ngủ ở phòng của mình, rất ngoan.
Khi cô mở cửa phòng ngủ ra, cô liền cảm nhận được là bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Lúc Mặc Sơ đang định bật đèn, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói của Quyền Đế Sâm: "Bà Quyền, vẫn còn biết đường về à?"
Mặc Sơ chợt nhớ ra chuyện sáng nay cô và con gái trêu anh, còn chưa có một cái kết quả đâu, giờ cô lại còn về muộn, há chẳng phải anh lại phải tức giận à?