Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Sơ yên lặng lên xe, cô cũng không hỏi anh đi đâu, dù sao người đàn ông này bá đạo như thế, cô không hỏi anh chắc chắn sẽ không nói.


Xe lát đến một gian thực phẩm lớn, ở thành phố S, những gian hàng ăn uống cũng là một kiểu đặc sắc.


Lúc này, khách sạn và tiệm cơm lớn cũng đã đóng cửa từ sớm.



Thế nhưng những gian hàng ăn uống này lại vô cùng thịnh hành.


Quyền Đế Sâm gọi tôm và cháo lươn vàng, gọi thêm một ít chân vịt ngâm nước muối để ăn.


Mặc Sơ đói, cô rửa tay rồi cầm một cái chân vịt lên bắt đầu ăn.


Quyền Đế Sâm nhìn cô một cái, còn nói đang ngủ, rõ ràng là đang đói.


“Ông nội tỉnh chưa?” Mặc Sơ hỏi anh.




“Đã tỉnh lại.” Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Chuyện hôm nay, em có lòng.”


Mặc Sơ cố gắng dùng vẻ mặt ung dung ở chung với anh: “Khi ấy em đang ở nhà hàng, đó là chuyện em nên làm. Còn nữa, em không biết Quyền Đế Đình nói gì., nếu như anh ta nói đến quan hệ giữa em và anh ta chọc ông nội tức giận té xỉu, em cũng cảm thấy áy náy.”


“Em nghĩ nhiều rồi.” Quyền Đế Sâm hừ lạnh một tiếng: “Từ trước tới nay cậu ta chưa từng để tâm đến em”


“Em không có ý đó.” Mặc Sơ thấy anh không vui, cô vội vàng giải thích: “Ý của em là, em và anh ta đã từng có quan hệ, lỡ ông nội biết sẽ mất hứng.”


Quyền Đế Sâm vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô: “Quyền Để Đình vẫn luôn làm tình mê gái, em nhất quyết phải ghép chung với cậu ta sao?”


“Em nào có ý như thế.” Mặc Sơ lắc đầu, trong miệng cô vẫn còn gặm chân vịt, nói chuyện cũng không quá rõ, thế nhưng vẻ mặt cũng nói lên cô ghét Quyền Để Đình thế nào: “Em ghét anh ta, sao có thể ở cùng với anh ta.”


“Thế sao lại dọn khỏi nhà?” Quyền Đế Sâm cho là cô muốn xây dựng gia đình lại với Quyền Đế Đình.


Mặc Sơ nhìn anh: “Anh là anh trai của anh ta, con của em lại là con của anh ta, mặc dù từ trước tới nay em chưa từng ở cùng anh ta, thế nhưng bây giờ làm tổn hại đến danh dự của anh, một khi chuyện này truyền ra ngoài, anh làm thế nào? Em không muốn để người khác chỉ chỉ trỏ trỏ vào anh. Chi bằng chúng ta sớm kết thúc, như thể chuyện cũng không bị làm lớn.”


L


Quyền Đế Sâm vừa nghe cô nhắc tới con, anh nghiêm túc nói: “Nếu đã đồng Lý đã đến thăm con, sao sáng em lại không đi?”


Mặc Sơ ngẩn ra, Mặc Hàm nói New York có bão, cô đi thế nào?


“Em có biết, người lớn là tấm gương của con cái, một lời một hành động cũng sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ và sự phát triển của chúng.” Vẻ mặt Quyền Để Sâm lạnh lùng.


Mặc Sơ thấy anh dạy dỗ mình, cô bối rối: “Anh đến New York tham gia buổi họp mặt phụ huynh sao?”


“Không phải anh đã nhận lời rồi sao?” Quyền Đế Sâm thấp giọng nói.


Lúc này, nhân viên phục vụ bưng cháo lên.


Nhân viên phục vụ múc ra hai chén, đặt ở trước mặt Quyền Để Sâm và Mặc Sơ, cháo lươn nóng hổi, toả khói mù mịt, cũng khiến tầm mắt Mặc Sơ mơ hồ.


Cô thật sự không ngờ, chuyện Quyền Đế Sâm đồng ý với cô, anh cũng không ngại mưa gió đến tham gia.


Điều này khiến Mặc Sơ vô cùng cảm động.


Đó là con của cô đó.


“Thế nhưng con em nói New York có bão.” Mặc Sơ chờ nhân viên phục vụ lui ra, cô nhỏ giọng giải thích.


“Bão?” Quyền Đế Sâm lấy điện thoại di động, mở dự báo thời tiết lên. Sau khi tìm New York, anh nói với cô: “Nhìn xem, chỗ nào viết có bão?”


Mặc Sơ nhìn một cái, quả nhiên không có bão.


Thế nhưng tại sao Mặc Hàm lại gạt có chứ?


Lúc hai người ăn cháo lươn, Mặc Sơ lột vỏ tôm đặt vào khay.


“Có ăn được lươn không?” Quyền Đế Sâm hỏi cô một câu.


Mặc Sơ nhìn anh, xuyên qua lớp khói mù của cháo lươn, cô biết người đàn ông duy nhất gỡ xương cá cho cô chính là người đang ngồi đối diện cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK