Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
Cô ôm cổ anh, nũng nịu như chú mèo, thân thể mềm mại, dựa hết vào anh.
Một tay của Quyền Đế Sâm ôm lấy eo nhỏ của cô, một tay còn lại thì đang ở trong làn váy...
Ngón tay anh đi đến đâu, cô cũng cảm nhận được như là lửa đang đốt vậy, Mặc Sơ trốn không thoát, tránh không được, cô cầu xin anh, anh cũng không tha cho cô!
Cơ thể nhỏ nhắn của cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không trốn thoát được cái ôm chặt của anh.
Dường như cô đã đến điểm giới hạn rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, cô sắp hỏng mất rồi!
vietwriter.vn
Lúc này, Quyền Đế Sâm hỏi cô: "Còn dám nghi ngờ anh nữa không?"
Mặc Sổ trợn tròn mắt, anh đây là đang trừng phạt cô vì cô đã nghi ngờ anh
sao?
Chẳng qua cô chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ, cô biết, cô là con gái của Long Diệu Thiên, cô không muốn chấp nhận cái hiện thực như thế này, cô sợ mất anh!
Mặc dù cô không biết nhà họ Quyền và nhà họ Long có chuyện gì, nhưng mà, cô vẫn sợ!
Trên thế giới này, chỉ có Quyền Đế Sâm từng cho cô ấm áp, cô không muốn mất đi ấm áp đó.
vietwriter.vn
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm nhìn thẳng vào cô, từ khoảng khắc anh biết cô là con gái của Long Diệu Thiên, đúng là anh không muốn tin, trên đời này lại có sự trùng hợp như vậy!
Nhưng, anh hiểu, cô chính là một hạt giống mà Long Diệu Thiên không cần.
Hạt giống này ở trong thế giưới tàn khốc, lớn lên một cách kiên cường, liên tục hứng chịu gió táp mưa sa, liên tục chịu ánh dương mưa móc, cô trưởng thành rồi!
Cho nên, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Long Diệu Thiên, Quyền Đế Sâm đều sẽ không tăng lên người Mặc Sơ.
Mặc khác, anh thương những vất vả mà cô từng chịu!
Thậm chí anh còn không muốn để cô biết cái sự thật này, anh chỉ mong, cô ở dưới cánh chim của anh, sống vui vẻ mà đơn thuần là đủ rồi.
Nhưng mà, người mẹ Bạch Tử cho một gậy chặn ngang đã khiến cho Mặc Sợi biết được chuyện này.
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô: "Được rồi, em đứng dậy đi, quản gia tới gọi chúng ta đi ăn cơm trưa rồi đấy!"
Mặc Sơ lập tức trở lại thế giới hiện thực, cô quay đầu nhìn, quả nhiên quản gia đang ở hồ đối diện, vẫy tay với bọn họ!
Taast nhiên, những quản gia của nhà họ Quyền, am hiểu sâu một cái đạo lý, bất luận là đang chăm sóc ông chủ hay cậu chủ, thì đều phải biết có chừng
mực.
Ông quản gia trông thấy cậu chủ từ xa xa, ông ta không hề lại gần.
Mặc Sơ vẫn luôn quay lưng về phía mặt hồ, lúc này, đầu cô "oanh" một cái, liền nổ tung!
Đang là ban ngày ban mặt, thế mà cô lại ở bờ hồ bị người đàn ông này trêu chọc đến nỗi không phân được đông tây nam bắc!
Cô còn xin anh...
Cô thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa!
Quyền Đế Sâm chỉnh làn váy cho cô xong: "Không cần lo, quản gia biết đúng mực, ông ta không biết chúng ta đang làm gì!"
Mặc Sợ quay người lại, đưa lưng về phía anh!
Dù sao thì anh nói gì cũng có lý rồi!
Quần của Quyền Đế Sâm vẫn lồi lên một bọc!
Anh dùng áo sơ mi quây bên hông, thắt một cái nút bên người, như thế thì có thể che lại chỗ không thích hợp của anh.
"Sao nào? Vẫn không để ý đến anh à?" Quyền Đế Sâm nửa là uy hiếp nữa là giọng điệu ***: "Hay là? Ở chỗ này làm xong chuyện vừa nãy!"
Mặc Sơ lập tức bước nhanh đến phía nhà tổ, mặc dù cô cũng muốn...
Ôm mặt, cô đã bị anh dạy hư rồi!
Nhưng mà, cô cũng không dám tiếp tục làm xong ở chỗ này!
Khi Mặc Sở và Quyền Đế Sâm một trước một sau đi vào khu nhà ở, Mặc Sơ đi đằng trước, hai đứa trẻ đã ngồi bên cạnh bàn cơm và nhìn thấy bọn họ đi vào.
Mặc Hàm nói: "Daddy, Sơ Sơ, mau lại đây ăn cơm trưa! Con đói sắp xỉu rồi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn