Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"







Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"







Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"







Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"







Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"







Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"







Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn












Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"







Bằng chứng mới của Mặc Sơ, lại nhấc lên sóng to gió lớn một lần nữa.


Thì ra, thân thể khó biết rõ đầu đuôi, còn dính líu đến chuyện mưu sát như thế này.


Đương nhiên là Long Diệu Thiên không chịu thừa nhận ông ta có làm chuyện này rồi!



vietwriter.vn



người ứng cử chức tổng thống, tôi tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện như


thế này! Cái này là Mặc Sơ nói xấu tôi!" Long Diệu Thiên phản bác: "Thử hỏi trên đời này, làm gì có đứa con gái nào nói xấu bố đẻ như thế này?"


Mặc Sở cười lạnh một tiếng: "Hổ dữ còn không ăn thịt con, xin hỏi trên đời này, sao lại có người bố đẻ nào muốn bóp chết con gái vậy?"


"Cô hãm hại tôi!" Long Diệu Thiên quay ra kêu oan ức: "Mặc Sở, tôi biết, tôi đã nợ cô nghĩa vụ nuôi dưỡng hai mươi tư năm, tôi bằng lòng bù đắp! Cô về nhà tôi lúc nào cũng được, tôi sẵn lòng cho cô tình thương của bố, bất luận là trên mặt tinh thần hay mặt tiền bạc, tôi đều bằng lòng bù đắp! Dù rằng người phụ nữ đã trộm hạt giống của tôi cũng không có xuất hiện nữa, nhưng, cô là con gái tôi, đây là sự thật! Nhưng mà, cô nói xấu và hãm hại tôi thì dừng ở đây thôi!"


Lúc này, Long Diệu Thiên lại ngược lại là sắm vai nhân vật người bố hiền lành.



vietwriter.vn



Làm gì có chuyện Mặc Sơ sẽ bị một con rắn thâm độc làm cảm động cơ chứ, cô vẫn kiên trì nói: "Tôi tin vào sự công bằng của pháp luật, tôi tin vào phán đoán của thẩm phán!"


Thẩm phán nói: "Tôi sẽ thảo luận với bồi thẩm đoàn của chúng tôi trước, sau đó sẽ đưa ra phán quyết sau. Bây giờ tạm nghỉ".


Mặc Sơ ở trong phòng nghỉ chờ kết quả, cô hơi lo lắng bất an, mặc dù trong lòng cô, cô tin là mẹ không phải là người như thế.


Cô cũng biết, đó là những lời từ một phía của Long Diệu Thiên, Long Diệu Thiên muốn nói xấu mẹ cô thế nào cũng được.


Trong lòng Mặc Sơ, vẫn rất khó chịu.


Quyền Đế Sâm đưa tay ra, nắm chặt lấy tay cô, bàn tay nhỏ của cô rất lạnh.


Anh dỗ dành cô: "Lời mà Long Diệu Thiên nói, em không cần tin! Ông ta đùn đẩy trách nhiệm đó, Mặc Sơ, em đừng lo về kết quả của thẩm phán!"


Mặc SỢ gật đầu: "Em biết đạo lý này! Cảm ơn anh, Đế Sâm, cảm ơn anh luôn ở bên em!"


Mặc dù anh không thích cô nói hai chữ cảm ơn, nhưng mà, có đôi khi cô thật sự là không kìm lòng được.


Anh là anh hùng từ trên trời giáng xuống của cô, anh cũng là người đàn ông đi cùng cô trên đoạn đường đời!


Ai cũng yêu thích anh hùng, sự bầu bạn tế thủy trường lưu, cũng là ấm áp nhất.


Sau khi bồi thẩm đoàn đưa ra được kết quả, phiên tòa lại được mở lại.


Thẩm phán tuyên bố kết quả: "Bởi vì điểm đáng ngờ về lợi ích quy về bị cáo, dưới tình huống phía bị cáo không biết chuyện, không biết về sự tồn tại của con gái, không tồn tại tội vứt bỏ con gái, nhưng phải bồi thường tổn thất bao nhiêu năm nay cho con gái."


Mặc Sơ nghe đến đây, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, dường như cô đã nhìn thấy nụ cười đắc ý của Long Diệu Thiên.


Mấu chốt nhất vẫn là phải có một nhân chứng, đó chính là mẹ đẻ của cô, người này không có mặt ở hiện trường, thì không ai phản bác được lời nói của Long Diệu Thiên.


Long Diệu Thiên cười đắc ý, ông ta biết, cho dù hiện giờ người phụ nữ đó đang ở đâu, bà ấy cũng không có gan đứng ra!


Thẩm phán tiếp tục tuyên bố kết quả: "Bị cáo bắt cáo và làm hại nguyên cáo, xét thấy bị cáo không hề nhận tội, mà vụ kiện này chỉ có liên quan đến tội danh vứt bỏ con gái, nhưng là tồn tại độc lập, bây giờ chuyển cho cơ quan kiểm sát, tiếp tục lấy chứng cứ, mở phiên tòa bất cứ ngày nào."


Khi kết thúc phiên tòa, Long Diệu Thiên cười to ba tiểng, ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Mặc Sơ tái nhợt, ông ta vô cùng đắc ý khiêu khích cô, đấu với ông ta, cô quá non!


Mặc Sơ cũng đang nhìn thẳng vào mắt ông ta, cho dù ông ta đã chui được vào lỗ hổng của pháp luật, nhưng, cô tin, lưới pháp luật tuy thưa, nhưng khó lọt!


Đúng vào lúc Long Diệu Thiên đắc ý không thôi, lúc này người của cơ quan kiểm sát tiến. lên, rồi nói: "Ông Long Diệu Thiên, mời đi theo chúng tôi! Ông bị tình nghi bắt cóc và làm hại người khác!"


"Đó không phải tôi... đó không phải..." Long Diệu Thiên không ngờ tình tiết câu chuyện lại chuyển biến bất ngờ, khi ông ta còn chưa đắc ý xong, thì đã gặp phải chỉ trích và tố cáo như thể này!


Mặc Sa cũng không ngờ, cậu mà cô nghĩ ban nãy đã ứng nghiệm thật rồi!


Long Diệu Thiên lập tức nói: "Các anh thả tôi ra, tôi còn phải tranh cử tổng thống! Sau này tôi sẽ làm tổng thống..."


Lúc Long Diệu Thiên bị đưa đi, ông ta trừng mắt với Quyên Đế Sâm: "Quyền Đế Sâm, cậu hủy hoại tôi, tôi cũng sẽ không để cậu sống yên! Cậu cứ chờ đấy cho tôi!"
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK