Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Quyền Đế Sâm nhìn cô chuyên chú: "Thế thì sinh một đứa nhỏ tiếp tục dính em nữa!"


Mặc Sơ e thẹn gật đầu: "Được!"


Bệnh viện công lập.



Vào lúc đêm dài tĩnh lặng, Mặc Hi và Cố Mộc Thành nay cánh cửa phòng xét nghiệm ra.


Cố Mộc Thành thấy cậu bé dùng một sợi sắt nhỏ là nạy mở được khóa cửa: "Cháu học kỹ thuật này ở đâu đấy?"


"Cháu rất biết sửa máy móc của các món đồ chơi đấy!" Mặc Hi cảm thấy, đây cũng là thành thạo một nghề, xem này, cậu bé dễ dàng mở được khóa.


"Liệu khóa có hỏng mất không?" Cố Mộc Thành lo lắng.


"Không đâu!" Mặc Hi cho anh ta một ánh mắt: "Hoàn hảo không sứt mẻ!"


Cố Mộc Thành và một tiếng: "Chúng ta có thể đi trộm kho bảo hiểm!"




Mặc Hi: "..."


"Tất nhiên, chúng ta không phải vì cho mình dùng, có thể làm trộm cắp nghĩa hiệp, cứu tế người nghèo!" Cố Mộc Thành nói cho cậu bé biết.


Mặc Hi mở cửa ra, bảo anh ta đi vào: "Chú Cố, chú ngốc nghếch đáng yêu thế này, còn trộm nghĩa hiệp, cháu đoán chú đã xem nhiều phim truyền hình, đúng không? Chú muốn đóng vai nhân vật nào? Tá La à?"


Cố Mộc Thành hỏi cậu bé: "Trong lịch sử, có tên trộm nghĩa hiệp làm bác sĩ nào nổi tiếng không?"


Từ trong chiếc ba lô của cậu bé, Mặc Hi lấy ra quần áo của Quyền Đế Đình, với cả của chính cậu bé, và của Quyền Đế Sâm.


"Cháu biết Watson, ông ấy là bác sĩ rất nổi tiếng, ông ấy là cộng sự của Sherlock Holmes." Mặc Hi nói cho anh ta biết.


Cố Mộc Thành bắt đầu làm việc, trước khi làm việc lại nói thêm một câu vô nghĩa nữa: "Chú là Watson, cháu là Sherlock Holmes hả?"


"Cũng được!" Mặc Hi đã tìm được một sợi tóc, cậu bé trèo lên đi ngủ: "Chú Cố, chú xét nghiệm xong thì gọi cháu! Cháu buồn ngủ quá!"


"Chẳng phải chiều nay cháu đã ngủ rồi mà?" Cố Mộc Thành hỏi cậu bé.


Mặc Hi chòa một bàn tay nhỏ ra, khoa tay múa chân làm một thủ thể là năm cho anh ta: "Cháu chỉ có năm tuổi, cháu đang dậy thì, cháu cần phải ngủ rất nhiều, biết chưa?"


Cố Mộc Thành gật đầu: "Ngủ đi! Nếu không lại bảo chú bắt nạt anh bạn nhỏ!"


Sau khi Mặc Hi ngủ say, Cổ Mộc Thành bắt đầu làm việc nghiêm túc.


Sau đó, Mặc Hi bị Cố Mộc Thành lay tỉnh, anh ta hưng phấn nói: "Hi Hi, ra rồi này!"


Mặc Hi suýt thì lăn xuống sô pha: "Bây giờ là mấy giờ?"


"Mới năm giờ sáng!" Cổ Mộc Thành xem đồng hồ: "Kết quả đã ra rồi!"


Mặc Hi lập tức vươn người nhảy lên, cậu bé xem báo cáo giám định DNA, lúc này mới mỉm cười hài lòng, cậu bé nói: "Cháu cũng đã nhận được tin tức


sân bay, chính Diệp Tử là người đã sai người đi bắt cóc cháu, chú Cố, chú tuyệt đối đừng yêu đương với cô ta, người phụ nữ tâm tư ác độc như vậy, chú xem, cô ta không chỉ lừa chú chuyện DNA, cô ta còn làm mẹ cháu buồn!"


Bỗng nhiên, Cố Mộc Thành lại không vui nữa: "Haiz, cháu là con ruột của Quyền Đế Sâm, chú theo đuổi mẹ cháu, há chẳng phải là càng hết đất diễn rồi à?"


Mặc Hi lập tức nở nụ cười: "Chú Cố, đi, cháu mời chú đi ăn điểm tâm sáng!"


"Nhưng mà, chú buồn ngủ lắm, chú muốn đi ngủ!" Cố Mộc Thành rất mất


mát, tờ báo cáo DNA này là anh đích thân giám định ra, kết quả thì sao, lại là thành toàn cho người khác, sao anh ta có thể không buồn cơ chứ?


Mặc Hi hoàn toàn thấu hiểu tâm trạng của anh ta, cậu bé hôn Cố Mộc Thành một cái: "Được rồi, bất kể cháu là con trai của ai, chúng ta mãi mãi là anh em tốt, đúng không?"


Cổ Mộc Thành bật cười: "Được! Mãi mãi là anh em tốt!"


Nói thật, Cố Mộc Thành đều rất tốt đối với Mặc Sợ và hai đứa bé, chẳng qua Mặc Sơ và anh ta thật sự không nảy sinh được tỉa lửa của tình yêu.


Hai người đóng dấu


20220227054320-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK