Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

TV và báo chí đưa tin: Gần đây Tập đoàn nhà họ Quyền dự tính xây dựng công viên trẻ em lớn nhất, có tin tức sẽ cân nhắc lựa chọn vài bạn nhỏ làm người đại diện phát ngôn cho công viên trò chơi trẻ em…



“Hi Hi, anh xem kìa!” Mặc Hàm xem TV rồi gọi anh trai đến: “Chúng ta cũng thử đi làm người phát ngôn đi! Anh nghĩ mà xem, bây giờ Sơ Sơ càng lúc càng nhiều việc, số lần em gặp mẹ còn ít hơn số lần em thấy tổng thống nữa. Anh hỏi thử xem làm người phát ngôn có thể kiếm được tiền không?”



Mặc Hi đang sửa chữa đồ chơi, những món đồ chơi bị hỏng vào tay cậu bé là đã nhanh chóng sửa xong, rồi cậu bé lại đăng lên một cửa hàng bán đồ secondhand trên mạng để bán.



“Em chỉ muốn gặp Quyền Đế Sâm mà thôi!” Mặc Hi vạch trần suy nghĩ thật trong lòng em gái.



Mặc Hàm cười: “Anh thật thông minh!”



“Hôm nay anh còn rất nhiều việc phải làm!” Mặc Hi vừa sửa chữa vừa nói: “Bảo Đại Chu đưa em đi đi!”




“Cũng được!” Mặc Hàm gọi điện thoại cho Đại Chu.



Vì thế, hai đứa nhỏ ngồi lên xe, đi đến địa điểm xây dựng công viên trẻ em.



Sau khi hai đứa nhỏ đi vào, nhân viên công tác còn hơi ngạc nhiên: “Hai em không đi cùng bố mẹ à?”



“Bọn em biết tự điền hồ sơ!” Đại Chu cực kỳ tự hào nói, tuy rằng số chữ mà cậu bé biết còn không nhiều bằng một phần mười Mặc Hàm.



Sau khi hai đứa điền hồ sơ xong, nhân viên công tác đều rất tán thưởng, chữ viết của Mặc Hàm rất đẹp!



Nhân viên công tác nói: “Hai bạn nhỏ, bây giờ phải về nhà chờ tin tức, lúc này chỉ mới báo danh, vẫn chưa tới lúc xét tuyển!”



“Vì sao lại không thấy ông chủ của chị vậy?” Mặc Hàm ngưỡng cổ nhìn xung quanh, nhưng mà không thấy bóng dáng Quyền Đế Sâm đâu.



Nhân viên công tác cười nói: “Chị chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty, chị còn chưa gặp được ông chủ của chị nữa, cho nên, nếu hai em tham gia xét tuyển cũng không gặp được ông chủ lớn đâu!”



Đại Chu hoảng sợ: “Hàm Hàm, không phải cậu muốn tham gia xét tuyển cuộc thi tìm bạn trăm năm của ông chủ bọn họ chứ?”





“Có gì mà không được?” Mặc Hàm nở nụ cười: “Tớ đây xinh đẹp như vậy, bảo đảm sẽ sáng mù mắt mấy người đó.”



Nhân viên công tác nghe thấy cô bé nói vậy thì cười nói: “Nhưng mà em vẫn chưa trưởng thành! Chờ đến khi em lớn thành thiếu nữ là được!”



Đại Chu sợ cô bé thích người khác, vội vàng nói: “Chờ cậu lớn thành thiếu nữ, chú ấy cũng già rồi, sao cậu có thể thích một ông già được chứ! Hàm Hàm, tớ sẽ đối xử với cậu rất tốt, rất rất tốt!”



“Vậy chúng ta đi chơi đi!” Mặc Hàm vẫy tay với cậu bé.







Xe chạy thẳng về phía trước.



Trong xe, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đều không hề nói chuyện.



Vừa chạy được một lúc, Quyền Đế Sâm đã dừng xe ở ven đường, anh liếc nhìn Mặc Sơ đang ngồi trên ghế phó lái: “Cô lái đi!”



“Cái gì?” Mặc Sơ hoảng sợ, cô là người mới học lái xe, sao có thể lái trên đường được chứ?



Quyền Đế Sâm đúng là to gan, vậy mà dám bảo cô lái xe!



Lúc này, Quyền Đế Sâm đã xuống khỏi ghế lái, anh vòng qua đầu xe, đi tới bên cạnh Mặc Sơ, anh mở cửa xe ra, chăm chú nhìn cô: “Xuống đi!”



“Tôi không muốn!” Mặc Sơ thật sự không dám, cô trợn tròn hai mắt: “Tôi còn chưa có bằng lái! Nếu như anh tức giận vì hôm nay tôi cưới Thái Hà thì anh đổi cách trừng phạt khác đi!”



Quyền Đế Sâm nhìn dáng vẻ hoảng sợ như một bé thỏ trắng của cô, đôi môi mỏng của anh hơi mím lại: “Ồ, cô còn biết là tôi tức giận à?”

Chẳng lẽ tức giận thật sao? Mặc Sơ thầm thở dài, quả nhiên là vì thế anh mới phạt cô lái xe sao?



Trời ạ! Cách mà người đàn ông này trừng phạt cô thật đa dạng, cũng coi như là trăm dặm mới tìm được một.



Mặc Sơ vội vàng nói: “Tôi lái không tốt, chính là một sát thủ đường phố đó! Tổng giám đốc Quyền, anh cao quý và kiêu ngạo, sao có thể ngồi trên xe mà tôi lái được? Vả lại tôi không có bằng lái, nếu bị bắt được, tôi sẽ phải ngồi tù…”



Cô càng nói càng đáng thương, hận không thể lấy được một trăm điểm đồng tình của anh.



“Hôm nay tôi cưới người khác, tuy rằng chỉ là vì hoàn thành tâm nguyện của Thái Hà, nếu như làm cho anh tức giận, vậy anh đánh tôi đi!” Mặc Sơ đã chuẩn bị xong đập nồi dìm thuyền, cô tập lái xe đã tập đến sợ run cả người, nếu để cho cô tự lái xe trên đường, vậy thì đúng là không dám tưởng tượng hậu quả.

Mặc Sơ nói xong, thấy hoa hồng ven đường đã nở, cô đi đến hái vài hông lại đây, màu hồng, màu trắng, màu xanh, màu vàng, cô giơ lên trước mặt anh: “Anh xem, dùng cái này để đánh tôi, nhất định tôi sẽ bị đau, trừng phạt như vậy sẽ nặng hơn nhiều!”



Quyền Đế Sâm duỗi tay nhận lấy cành hoa mới nở rồi anh ngồi trên vị trí phó lái: “Chờ sau khi trở về sẽ trừng trị cô sau! Bây giờ lái xe đi!”



“Phải lái thật sao?” Mặc Sơ đúng là đã hết biết phải nói gì.



Quyền Đế Sâm nói đùa lúc nào chứ? Ánh mắt anh lạnh lùng, nếu cô không đi thì anh sẽ cột cô lên vị trí ghế lái!



Tay chân Mặc Sơ mềm nhũn, phải biết rằng không trâu dắt chó đi cày thì có, nhưng chưa có ai bắt cô lái xe đâu!



Đột nhiên Mặc Sơ dùng một tay ôm eo anh, dù sao thủ đoạn nào dùng được thì đều dùng hết, làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu, xin được trừng phạt, dù sao da mặt cô rất dày!

“Có tôi ở đây, cô sợ cái gì?” Quyền Đế Sâm chăm chú nhìn cô.



Anh nhìn cô gái trong lòng, mỗi ngày anh nhìn thấy cô luyện lái xe đến mỏi nhừ cả tay, đến uống nước cũng khó khăn, anh thật sự không hiểu, chỉ tập lái xe mà thôi, sao lại khó khăn đến vậy?



Mặc Sơ ngước mặt nhìn anh, tựa như có những lời này của anh, cô sẽ có thể chiến thắng hết toàn bộ khó khăn.



“Ngộ nhỡ tôi dẫm nhầm chân phanh thành chân ga, anh sẽ giúp tôi phanh lại sao?” Mặc Sơ vẫn liều mình hỏi thêm.



Quyền Đế Sâm kéo cô lên xe, ném cô lên trên ghế lái: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!”



Xem ra cô muốn giảng đạo lý, tỏ vẻ đáng yêu với một bộ đội đặc chủng xuất ngũ chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi.



Cô leo lên ghế lái, bắt đầu khởi động xe, mới vừa chạy được một chút đã khiến chiếc xe bên cạnh cười nhạo, chê chiếc xe này đang lắc tới lắc lui.

Cô đang lái xe thì nghe thấy người lái chiếc xe bên cạnh hạ cửa xe xuống gọi: “Em gái xinh đẹp kia ơi, em rung giỏi ghê!”



Sau khi Mặc Sơ hiểu được ý của câu này, xe người ta đã sớm chạy xa!



Cô và anh ở trên xe, cô cũng không dám tưởng tượng cảnh tượng đó như thế nào!



Nhưng mà một lần mất tập trung này của cô suýt lái xe lao vào hàng rào.



Một tay của Quyền Đế Sâm đã đảo tay lái giúp cô, làm cô sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cả người suýt nhảy dựng lên.



Cô nhìn nhìn thoáng qua sắc mặt xanh mét của người đàn ông bên cạnh, vội vàng tập trung tinh thần lái xe, chiếc xe xóc nảy chạy một đoạn, cuối cùng đã đến vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.



Cô gần như bò xuống khỏi xe. Trời ạ! Cô thật biết cách lái xe!



Nghĩ lại một chút thì vẫn là người đàn ông này lợi hại, anh quá biết cách chăm sóc dạy bảo người khác!

Mặc Sơ đi theo anh về đến phòng ngủ, cả người cô đã mềm nhũn như đống bùn!



Quyền Đế Sâm thưởng thức bó hoa hồng trên tay, anh giơ hoa trên tay lên: “Nào, cởϊ qυầи chịu phạt!”



Không phải như vậy chứ! Mặc Sơ lập tức muốn chạy trốn!



Vừa rồi cô lái xe về đã tiêu hao hết sức lực, vì thế lúc này dùng cả tay chân bò ra bên ngoài.



“Đây là địa bàn của tôi, cô có thể bò đi đâu?” Quyền Đế Sâm hừ một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK