Diệp Tử gào khóc thảm thiết, cô ta hét to, trên người trên mặt cô ta toàn là những giọt axit sunfuric, cô một lòng muốn hủy dung của người khác, giờ phút này lại là hại mình!
Quyền Đế Sâm không để ý đến cô ta nữa, anh vội vàng đập cửa, một tiếng lại một tiếng không ngừng gọi tên Mặc Sơ: "Mặc Sơ... Mặc Sơ..."
Mặc Sơ nghe thấy giọng nói quen thuộc, mọi nỗi sợ của cô đều nhanh chóng biến mất, cô thật sự không ngờ, Quyền Đế Sâm đã tới rồi!
Cô muốn đi mở cửa, nhưng lại nhận ra là cả người mình đang run rẩy, thế nào cũng không động đậy nổi?
"Đế Sâm..." Mặc SƠ vui mừng nhìn ra cửa.
Quyền Đế Sâm đã nghe thấy tiếng nước, nhưng lại chưa nghe thấy tiếng của Mặc Sơ, anh đạp một phát thật mạnh, cửa phòng tắm bình thường tuổi gì với anh?
"Rầm" một tiếng vang lên.
Cánh cửa đổ xuống.
Quyền Đế Sâm nhìn thấy cô gái nhỏ đang co ro, run bần bật trên sàn nhà, anh bước nhanh tiến lên, một tay ôm cô vào lòng.
Trên người Mặc Sơ đã ướt sũng, cô giống như một con mèo nhỏ lưu lạc, vừa mới bị người ta bắt đi rồi ngược đãi một trận, còn anh là thiên thần của cô, từ trên trời giáng xuống, bảo vệ cô chu toàn.
Cô ôm chặt lấy anh, ở trong lòng anh rồi mà cô vẫn run rẩy.
"Không sao rồi!" Quyền Để Sâm trấn an cố.
Anh bế cô đi ra khỏi phòng tắm, sau khi thấy cô ướt sũng nước, đường cong lung linh, anh ôm chặt cổ áp vào trong lòng mifh.
Anh bước ra ngoài, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Tử nữa, anh lập tức báo cảnh sát, cũng gọi cả xe cấp cứu cho Quyền Đế Đình!
Quyền Đế Đình đã đưa lên xe cấp cứu, cảnh sát cũng tới hiện trường điều tra lập ản, Quyền Đế Sâm thì ôm Mặc SƠ rời đi.
Anh đặt cô vào ghế sau xe: "Trên xe có quần áo của anh, em thay một bộ sạch trước đi, anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra!"
"Em không bị thương..." Mặc Sơ nhìn anh, cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với anh.
Cô vươn tay ra, muốn cởi cúc áo, những ngón tay lại run rẩy, thế nào cũng không cởi được.
Quyền Để Sâm biết cô sợ hãi quá, anh vươn tay cởi cho cô, cởi sạch quần áo ướt nhẹt ra cho cô, rồi lại cầm khăn lông dự phòng trên xe quấn cổ lại.
Lúc anh cởi quần áo ướt cho cô, anh cũng thấy đúng là cô không có bị thương, anh cũng yên tâm rồi, không cần đi bệnh viện nữa.
"Cứ quấn như vậy đi, chúng ta về nhà ngay!" Anh nói.
Mặc Sơ đỏ mặt: "Vâng!"
Chẳng mấy chốc, Quyền Đế Sâm đã lái xe về đến vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Anh bế ôm xuống xe, sau khi bế cô đến phòng ngủ, anh đi xả nước ấm, xả đầy nước ấm trong bồn tắm, sau đó anh mới nói: "Em đi tắm một cái, giảm bớt tâm trạng căng thẳng, ngủ một giấc, cảnh sát tự nhiên sẽ thông báo xử lý Diệp Tử theo pháp luật.
Tất nhiên, Diệp Tử có bị axit sunfuric té vào, nếu cô ta muốn đi bệnh viện chữa trị, cảnh sát sẽ tìm thấy cô ta nhanh thôi.
Nếu như cô ta không đi bệnh viện, thì cũng chính là một kẻ xấu xí bị hủy dung.
Mặc Sơ đi vào phòng tắm, cô để khăn lông to lên cái giá, một chân bước vào trong nước, nằm trong bồn tắm, để cho làn ước ấm áp bao lấy cô.
Lúc Quyền Đế Sâm đang định đi ra, cô lại gọi anh lại: "Đế Sâm..."
Quyền Đế Sâm quay đầu nhìn cô, anh đi đến trước bồn tắm, hai mắt sâu thẳm nhìn người phụ nữ đang nằm trong nước, mái tóc đen dài của cô rải xuống, che đi cảnh xuân, thấp thoáng trên làn da trắng nõn, làm cho dáng người đẹp của cô như ẩn như hiện.
"Cho dù cảnh sát không tìm thấy cô ta, anh cũng sẽ không tha cho cô ta!" Làm gì Quyền Đế Sâm cho phép Diệp Tử đến làm tổn thương Mặc Sơ!
Mặc Sơ cảm động, cô gật đầu rồi nói: "Diệp Tử quả xấu xa, cô ta đã hại em không chỉ một lần, lần trước cô ta còn tính kế em, anh còn nhớ chuyện giám định DNA mà em nói không?"
Quyền Đế Sâm cũng gật đầu, anh xoa mái tóc đen của cô, trong làn nước, mái tóc càng thêm mềm mượt.
"Bây giờ em nhớ ra rồi, lúc đó em thật ngu xuẩn, bởi vì em không tin, bác sĩ ở bệnh viện trực thuộc của anh, bởi vì bọn họ từng làm sai giám định DNA của em trai em, vì thế em đã tìm Cố Mộc Thành, nào ngờ em đã cẩn thận thế rồi mà vẫn bị cô ta tính kể?" Mặc Sợ bất lực thở dài một tiếng.
Tất nhiên, Cố Mộc Thành cũng là bị Diệp Tử tính kế.