Diệp Tử không thể tin nổi, đứa bé này đã đi vào trong bệnh viện rồi!
"Cháu..." Diệp Tử trợn tròn mắt, hai mắt mở to như quả chuông đồng.
Mặc Hi còn làm ra vẻ cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu: "Dì à, không mặc quần áo, xấu hổ đó! Bị người khác nhìn thấy hết cả rồi!"
Diệp Tử tức giận, cô ta đẩy cậu bé ra: "Cháu là cái thá gì? Ai cho cháu nói lung tung ở đây hả?"
Cô ta vốn mong đợi có thể quyến rũ được Cố Mộc Thành, như thế thì cho dù Quyền Đế Sâm và Mặc Sợ tìm cô ta tính sổ, cô ta cũng có chỗ dựa!
Ai mà biết được, kế hoạch của cô ta lại bị đứa bé này phá hủy rồi.
Mặc Hi chẳng tức giận tí nào, trái lại cậu bé còn nói với tất cả mọi người xung quanh rằng: "Cháu chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, những gì cháu nhìn thấy, cháu nghe thấy, cháu đều nói ra từ thị giác của cháu, làm gì có đứa trẻ nào sẽ nói dối, để hãm hại một người lớn chứ?"
Vì thế, tất cả mọi người, đều đã đảo ngược nội dung vở kịch, bọn họ nghĩ là Diệp Tử đang cường Cố Mộc Thành.
Kế hoạch của Diệp Tử đã bị phá hủy, cô ta đành phải ôm hận đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Cố Mộc Thành.
Cố Mộc Thành thở dài một hơi: "Trời ạ, phụ nữ mạnh như hổ, chú thật sự là sống trong cuộc sống như sống với lang với hổ mỗi ngày"
Mặc Hi "phì" một cái bật cười: "Chú Cố, người phụ nữ này là ai vậy?"
"Cô ta là người ở bộ phận kiểm nghiệm!" Cố Mộc Thành vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình: "Chú sợ hãi quá, đi, chúng ta đi uống rượu!"
"Bộ phận kiểm nghiệm à?" Mặc Hi suy nghĩ: "Có phải cô ta là người kiểm nghiệm dna mà Sơ Sơ đưa cho chú, đúng không?"
"Chính xác!" Cổ Mộc Thành cởi áo bác sĩ ra, anh ta mặc lại quần áo của
mình, chuẩn bị đi ra ngoài. "Hôm nay cháu vừa trở về, đi thôi! Chú đón gió tẩy trần cho cháu!"
Mặc Hi nhìn anh ta: "Chú Cố, nếu như cháu nói, cháu không tin Diệp Tử, chú có cảm thấy khó tin không?"
Cố Mộc Thành nhìn cậu bé với vẻ mặt khó hiểu.
Mặc Hi lại nói tiếp: "Chú Cố, chúng ta kiểm tra dna lại một lần nữa, thế nào?"
"Được!" Cố Mộc Thành gật đầu.
Mặc Hi nói: "Chỉ hai chúng ta biết, đừng nói cho bất kỳ ai! Đích thân chú xét nghiệm, được không?"
"Chú đi đâu tìm phòng xét nghiệm đây?" Cố Mộc Thành cạn lời.
Mặc Hi nhỏ giọng nói: "Bình thường, phòng xét nghiệm của bệnh viện sẽ đóng cửa vào lúc năm giờ sau khi tan làm, cháu phụ trách trộm chìa khóa, sau khi chú tan làm, chúng ta lén nấp vào, nếu như mà có ca cấp cứu, thì có phòng cấp cứu phòng xét nghiệm riêng.
"Được!" Cố Mộc Thành nắm tay cậu bé: "Đi, đi ăn cơm trước đã."
Khi hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, có người nói đùa là: "Bác sĩ Cố, con trai anh à?"
Cũng có người cười cười trêu đùa: "Bác sĩ Cố thật là, chưa thành niên đã có con trai!"
Cố Mộc Thành còn ít tuổi hơn cả Mặc Sơ, Mặc Sơ mang thai năm 18 tuổi, 19 tuổi sinh con.
Cố Mộc Thành không để ý đến bọn họ, trong mắt anh ta, Mặc Hi có thể là con trai, cũng có thể là em trai!
Mặc Hi nhìn anh ta: "Chú Cố, chú trẻ thế này, có phải cháu phải gọi chú là anh Cố, đúng không?"
"Không cần!" Cố Mộc Thành từ chối: "Như thế chú và mẹ cháu lệch vai vế!"
"Thân hình mẹ cháu chính là bà cô nha!" Mặc Hi nở nụ cười: "Mẹ tự trang điểm, thì cứ tưởng là cô gái xinh đẹp vô địch thiên hạ!".
Cố Mộc Thành lắc đầu: "Thế cũng không được, chú và bố cháu cũng lệch vai vế!"
Hai người vừa nói vừa cười đi đến nhà hàng ăn cơm, hai người vốn đều là nam sinh đẹp trai đến mức làm cho người ta hoa hết cả mắt, vừa đi ra ngoài một cái, thì càng giống như chàng thiếu niên đẹp trai mê người trong truyện tranh.
Ngũ quan của Cố Mộc Thành là kiểu đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại thêm được ánh dương ấm áp chiếu vào, so với minh tinh nam ấm áp trên ti vi, anh ta còn được chào đón hơn.
Ngũ quan của Mặc Hi không sâu sắc góc cạnh, có dáng dấp của đàn ông nhà họ Quyền, giống như người mẫu và tượng điêu khắc vậy, bất kể là sườn mặt hay chính diện, đều khiến cho người ta ấn tượng sâu đậm.