Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?




Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?
vietwriter.vn vietwriter.vn









Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?




Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?
vietwriter.vn vietwriter.vn









Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?




Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?
vietwriter.vn vietwriter.vn









Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?




Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?
vietwriter.vn vietwriter.vn









Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?




Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?
vietwriter.vn vietwriter.vn









Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?




Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?
vietwriter.vn vietwriter.vn









Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?




Rất nhanh, Lục Vũ Trạch đã gõ cửa phòng ngủ.


CL


"Vào đi!" Quyền Đế Sâm ôm Mặc Sơ ngồi trên sô pha.


Lục Vũ Trạch vội đi lên hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, phu nhân lại sốt nữa phải không?"


Quyền Đế Sâm gật đầu.


Lục Vũ Trạch nhanh chóng lấy thuốc hạ sốt ra: "Cho phu nhân uống."


Quyền Đế Sâm vươn tay ra cầm lấy thuốc, anh nhẹ nhàng nói bên tai Mặc Sơ: "Mặc Sở, tới giờ uống thuốc rồi!"


Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng của Quyền Đế Sâm, cô há miệng.


Quyền Đế Sân bón thuốc cho cô, Lục Vũ Trạch đưa nước tới bên môi Mặc Sơ.


Sau khi cô uống thuốc xong, Quyền Đế Sâm hỏi Lục Vũ Trạch: "Nếu cô ấy còn sốt nữa, tôi lôi anh ra hỏi đấy!"



vietwriter.vn



Lục Vũ Trạch oan uổng quá! Người nào bị sốt chả lặp đi lặp lại nhiều lần cơ chú!


Tuy Mặc Sơ đang mơ mơ màng màng, nhưng cô cũng nghe thấy lời nói của Quyền Đế Sâm, cô từ từ mở mắt ra, một đôi mắt sáng long lanh, lúc này không có một tí tinh thần nào cả: "Đừng như thế. ".


Quyền Đế Sâm vươn tay ra áp lên cái trán nóng hổi của cô, anh tỏ ý Lục Vũ Trạch ra ngoài đi.


Sau khi Lục Vũ Trạch đi ra, anh ta đóng cửa phòng ngủ của bọn họ lại, rồi lau mồ hôi lạnh trên trán!


Trong phòng, Quyền Đế Sâm ôm cô trong lòng, anh còn ôm cô đi lên giường, sau đó cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.


Mặc Sơ muốn xuống tự ngủ, Quyền Đế Sâm lại không cho.


Cô đang từ chối ấm áp của anh, anh không cho phép!


"Anh đừng trách Vũ Trạch, cảm mạo phát sốt bình thường thôi." Cuối cùng Mặc Sơ đã chịu nói chuyện với anh rồi. "Mặc dù tiêm sẽ đỡ nhanh, nhưng làm vậy sẽ tổn hại cơ thể, khiến cho sức đề kháng của cơ thể trở nên yếu đi."


Làm gì có chuyện Quyền Đế Sâm không biết những đạo lý này?


Chẳng qua là anh thấy cô khó chịu như vậy, tất nhiên là muốn Lục Vũ Trạch nghĩ cách rồi!


Mặc Sơ nhắm mắt lại, cô tiếp tục nói: "Chỉ là cảm mạo sốt bình thường, khỏi nhanh ý mà!"



vietwriter.vn



Quyền Đế Sâm thấy cô đang ốm mà vẫn đi an ủi ngược lại anh, anh không có nói gì, anh ấn đầu cô ở trước ngực anh.


Sau nửa đêm, Quyền Đế Sâm vẫn chưa có ngủ.


Anh đo nhiệt độ, thay quần áo sạch cho cô. Sau đó thì cứ nằm cạnh cô vậy.


Buổi sáng, sau khi các con dậy.


Mặc Sơ cũng tỉnh rồi.


Cô nhìn hai con: "Các con đi học đi! Mẹ không sao rồi!"


+


Mặc Hàm gật đầu: "Mẹ phải ngoan ngoãn uống thuốc! Không được chạy lung tung khắp nơi!"


Mặc Hi còn xoa đầu Mặc Sơ, cậu bá bá đạo nói: "Không được đi làm nữa! Bọn con sẽ về sớm!"


Mặc Sơ không khỏi nở nụ cười: "Được!"


Quyền Đế Sâm cho Dương Tử đưa hai đứa trẻ đi học, anh thấy tinh thần của Mặc Sơ cũng tốt hơn một chút rồi, anh nhìn cô chăm chú: "Dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng!"


"Vâng!" Mặc Sợ biết, tối qua anh chăm cô suốt đêm.


Đối với Mặc Sơ mà nói, trước giờ cô ốm không có ai chăm sóc cô cả, tất nhiên, sau khi cô gặp được Quyền Đế Sâm, mới có đãi ngộ như thế này.


Mặc Sơ dậy đi đánh răng rửa mặt, tối qua cô đổ mồ hôi ác quá, sau khi tắm xong, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.


Khi cô đi xuống lầu, Lục Vũ Trạch đang đợi cô rồi.


"Phu nhân!" Lục Vũ Trạch cung kính đứng trước mặt cô.


Mặc Sơ gật đầu: "Anh vất vả rồi!"


Lục Vũ Trạch lập tức nói: "Đây là việc tôi nên làm!"


"Anh về đi làm đi!" Mặc Sơ cảm thấy mình thật sự đang lãng phí tài nguyên bác sĩ, cô bị cảm nho nhỏ như thế này, đâu cần Lục Vũ Trạch ra tay đâu!


Nhưng mà, qua một đêm cô đã đơn hơn rồi, đây đúng là công lao kê thuốc của Lục Vũ Trạch.


Lục Vũ Trạch nào dám tự tiện đi về, anh ta phải được sự đồng ý của Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm chưa nói gì, tất nhiên là anh ta không dám đi.


Mặc Sơ ngồi trên bàn ăn sáng, bữa sáng là cháo loãng, còn có tiểu long bao.


Cô liếc Quyền Đế Sâm một cái: "Em đã khỏi rồi, anh cho Vũ Trạch về bệnh viện đi!"


Quyền Đế Sâm tỏ ý Lục Vũ Trạch có thể đi rồi!


Lục Vũ Trạch chợt hiểu ra một đạo lý, mọi người đều nói đàn ông chinh phục cả thế giới, phụ nữ chỉ cần chinh phục một người đàn ông là được rồi.


Con mẹ nó, câu nói này quá đúng!


Sau khi mọi người đều đi hết, trong phòng ăn chỉ có hai người Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm thôi.


Cô im lặng ăn cháo, còn ăn liền hai bát nữa.


Cô lấy khăn mặt ẩm lau miệng, sau đó nhìn Quyền Đế Sâm.


Quyền Đế Sâm đang ăn cháo và bánh bao, cô vẫn chưa nói gì, anh đã hiểu ý của cô: "Hôm nay nghỉ ngơi, không cần đi làm!"


"Em vẫn còn ít việc." Mặc Sơ khẽ nói.


Nào ngờ, Quyền Đế Sâm cắt ngang lời cô: "Hôm nay anh ở cùng em!".


Ý anh là, anh cũng bỏ lại công việc, cả ngày hôm nay anh đều ở bên cạnh cô.


Mặc Sổ trợn tròn mắt nhìn anh, cô không muốn anh ở cùng cô một tí nào, sao người đàn ông này lại như vậy?


Đối với Quyền Đế Sâm mà nói, phụ nữ bị ốm chắc chắn là yếu đuối, anh không đi làm anh cũng phải ở bên cạnh cô.


Mặc Sơ không để ý đến lời anh nói, cô đi một mình ra vườn hoa sau nhà.


Cô ngồi dưới giàn nho, lười biếng đón ánh mặt trời mùa thu.


Bầu trời rất cao, mây rất nhạt.


Tâm trạng cô vẫn rất kém.


Chẳng mấy chốc, cảm mạo của Mặc Sơ đã khỏi rồi.


Chỉ có điều, vết nứt của tình cảm này, trong mộc chốc một lát cũng không khép lại được.


Đến ngày mở phiên tòa chính thức.


Trên tòa, Long Diệu Thiên không còn kiêu căng hung hăng như trước kia nữa, ông ta giống như một con dã thú đã bại trận, đang sống với chút hơn tàn.


Mặc Sơ vẫn tới!


Đối với người bố đẻ này, đương nhiên là Mặc Sơ không thể có tình yêu thương dành cho ông ta rồi!


Cô tới để nghe kết quả, sau khi chuyện này chấm dứt, giữa cô và Quyền Đế Sâm, cũng nên làm một cái kết rồi không nhỉ?


Hôm đó, tòa án tuyên bố, với tội bắt cóc và làm hại con gái ruột, Long Diệu Thiên bị phán tù ba năm.


Long Diệu Thiên lập tức mất khống chế, ông ta không chấp nhận được cái kết quả như thế này, ông ta nhìn về phía Mặc Sơ: "Cô, cô là đứa con bất hiếu xui xẻo, tôi là bố cô, thế mà cô lại đối xử với tôi như thế này?"


Từ trước đến nay, Mặc Sơ cũng không ngờ, cô và bố đẻ của cô là kết cục như thế này!


Cô trầm mặc không nói câu nào, vứt bỏ chính là vứt bỏ, bắt cóc chính là bắt cóc, làm hại chính là làm hại, lấy thân tình bố con ra nói chuyện, ông ta thật sự không biết hai chữ vô liêm sỉ viết như thế nào sao?
vietwriter.vn vietwriter.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK