Mục lục
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên, anh ta hiểu ra.


"Nhóc, gọi bố!" Quyến Đế Đình biết cậu bé là ai rồi à?


Mặc Hi bày ra dáng vẻ tiểu đại nhân: "Cháu về vừa nước, có người đón cháu sân bay, cháu đã gọi bố rồi!"



Quyến Đế Đình biết, chắc chắn là Quyến Đế Sâm rồi.


"Bố mới là bố đẻ của con!" Quyến Đế Đình mở mắt nói dối, dù sao thì anh ta nghĩ rằng, trẻ con mà, dễ lừa!


Nhưng mà, anh ta không biết, đứa bé trước mặt anh ta, là cục cưng thiên tài hiếm có trên thế gian!


"Ồ!" Mặc Hi chỉ ung dung trả lời một chữ.


Lúc này, Quyến Để Đình ngồi dậy, anh ta đã quen ngủ để trần, lúc này chiếc chăn đơn chảy xuống, nhân viên phục vụ cũng xấu hổ đỏ bừng mặt, vội vàng che mặt chạy ra ngoài.




Quyến Đế Đình vẫn luôn thích trên ghẹo các em gái, anh ta cười ha ha, nhìn theo phương hướng mà nhân viên phục vụ biến mất: "Em ơi, lát nữa đến chỗ anh nhé!


Quyến Đế Đình nhìn đồng hồ: "Bố muộn làm rồi, lát nữa Quyến Đế Sâm lại gây khó dễ cho bố!"


"Là tự chú không tuân thủ quy định của công ty, còn trách người khác gây khó dễ cho chú!" Mặc Hộ coi thường bộ dạng của anh ta.


Quyến Đế Đình ngạc nhiên nhìn đứa bé trước mặt: "Bố là bố đẻ của con, con lại hướng về phía người khác à?"


"Cháu giúp lý không giúp người thân!" Mặc Hi hừ một tiếng.


"Con cũng không phải thẩm phán!" Quyến Đế Đình ngồi xổm xuống, nếu như anh ta và Mặc Sơ thật sự có một đứa con trai như này, cũng rất tuyệt!


Bây giờ, anh ta quan sát kỹ Mặc Hi thì mới phát hiện đứa bé này giống nhà họ Quyền bảy phần, giống Mặc Sơ ba phần.


Quyến Đế Đình không hề che dấu nói: "Nhóc thối, bố thích con!"


Mặc Hi cười hắc hắc: "Không biết tại sao, cháu và chú không có loại cảm giác đó."


"Loại cảm giác nào?" Quyến Đế Đình nhíu mày, tối qua anh ta uống nhiều, hình như bây giờ vẫn còn hơi cồn chưa tản hết, anh ta vẫn còn hơi không theo kịp tiết tấu của đứa bé.


Mặc Hi cũng không nói ra, cậu bé gặp Quyến Để Sâm ở sân bay, cậu bé và Quyến Đế Sâm cùng bắt người xấu, mơ hồ tựa như có một dòng điện lưu lướt qua vậy.


Nhưng mà, cậu bé đặc biệt tới tìm Quyến Đế Đình, thì một tí cảm giác như thế cũng không có.


"Cháu đi đây!" Mặc Hi không muốn nói thêm điều gì với anh ta nữa.


Quyến Đế Đình không hiểu: "Con tìm bố làm gì?"


"Không làm gì, cháu chỉ tới xem xem mà thôi!" Mặc Hi nhún vai.


Quyến Đế Đình đi vào phòng tắm, anh ta muốn rửa mặt, sau đó đi làm, rõ ràng anh ta vẫn là cậu hai của nhà họ Quyền, tại sao ngày nào cũng phải đi làm vất vả như này cơ chứ?


Mặc Hi tiện tay lấy đi một kiện quần áo mà anh ta chưa giặt, rồi bỏ vào trong ba lô của cậu bé, sau đó đi ra khỏi khách sạn, lúc này, cậu bé mới đi tới bệnh viện.


Cậu bé đã hỏi phòng bệnh của Kiều Thanh Du, sau khi đi tìm, cậu bé còn mang theo một bó hoa tươi, cậu bé vừa đi, vừa chào các chị y tá!


Cố Mộc Thành vừa đi ra khỏi phòng bệnh: "Cậu bé đẹp trai, cháu muốn mê đảo toàn bộ nữ sinh ở bệnh viện bọn chú à?"


"Nhìn xem có bị cháu mê đảo không?" Mặc Hi tiến lên, ôm anh ta: "Cháu chào chú Cố!"


Cố Mộc Thành nhìn cậu bé, vui vẻ nói: "Coi như cháu vẫn có lương tâm, trở về sẽ tới thăm chú đầu tiên! Nhưng mà, cháu tặng hoa làm gì?"


Mặc Hi nở nụ cười: "Cái này là tặng cho dì Thanh Du..."


Cố Mộc Thành chỉ vào chỗ ngực của mình: "Người mà chủ yếu nhất, tổn thương chú sâu đậm nhất!"


"Lát nữa cùng đi uống rượu!" Mặc Hi vươn nắm tay nhỏ ra: "Cháu đi thăm dì Thanh Du trước, lát nữa lại tìm chú sau!"


"Không thành vấn đề!" Cố Mộc Thành mỉm cười nói: "Chú đợi cháu!"


Mặc Hi đẩy cửa ra đi vào phòng bệnh: "Dì Thanh Du..."


"Hi Hi..." Kiều Thanh Du trông thấy Mặc Hi, thì còn vui mừng hơn so với gặp được con trai của mình: "Cháu về rồi à, càng lớn càng đẹp trai, thật tốt quá!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK