Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
Đây là phiên tòa đầu tiên liên quan về vụ kiện này.
Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sỉ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc SỢ, còn Mặc Sợ thì thong dong kiên định.
vietwriter.vn
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết!
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi Ích, mà Mặc Sợ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông
ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
vietwriter.vn
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sợ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sầm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sợ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sa vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vẫn đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tảm hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sợ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và có chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
vietwriter.vn vietwriter.vn