Đội ngũ đón dâu đồ sộ dài chừng nửa con phố, khiến cho người đi đường ngừng chân ngóng xem, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng than thở hâm mộ, ở chỗ rẽ ngoặt của con phố có một chiếc xe la màu vỏ hạt dẻ màn rèm màu xanh tầm thường không bắt mắt ngừng ở đó, lúc này màn rèm xe bị nhấc lên một kẽ hở nhỏ, loáng thoáng lộ ra một đoạn ngón tay ngọc.
Minh Yên xuyên qua kẽ hở màn rèm nhìn đội ngũ đón dâu dần dần đi xa kia, tơ lựa màu đỏ thẫm khiến nàng cảm thấy tim đau, ngón tay theo bản năng nắm chặt đầu mẩu cửa sổ xe, khớp xương mơ hồ trở nên trắng bệch, nàng lại không cảm thấy có chút đau đớn nào, ngay cả tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc cũng tựa như biến mất không thấy.
Người ngồi trên con ngựa cao to kia, chính là nam nhân từng thề non hẹn biển cùng nàng, hôm nay mình mới chết hai tháng hắn đã vui mừng rạo rực cưới đích tỷ của mình, còn bản thân mình thì thật sự buồn cười, lại tin vào lời thề bỏ đi đó!
Nàng không phải là Úc Minh Yên, nhưng thân thể này quả thực tên là Úc Minh Yên, mà linh hồn của thân thể này chính là Lục tiểu thư Úc Lan Nhụy của Úc phủ vừa qua đời hai tháng trước!
Thân thể Lan Nhụy đã chết, nhưng linh hồn của nàng lại không biến mất, mà là sống lại trên người Úc Minh Yên. Cho dù sống lại nàng vẫn không thể thoát khỏi Úc gia, có lẽ trời cao thật sự là thương nàng, biết nàng chết không rõ ràng nên để nàng sống lại trả thù đây mà.
Úc Minh Yên chính là thứ nữ của Úc Duy Chương, do phòng ngoài[1] sinh ra, mấy hôm trước nghịch ngợm chơi đùa bất cẩn ngã từ trên núi đá giả đập đầu xuống đất, Lan Nhụy lập tức thay thế sống lại. Dựa theo thứ bậc, Lan Nhụy là tiểu thư nhỏ nhất đứng hàng thứ sáu của hậu viện Úc phủ.
[1] Phòng ngoài: vợ bé nuôi ở bên ngoài, không giống di nương ở trong phủ
Còn Minh Yên là do phòng ngoài sinh, cho nên vẫn chưa có thứ bậc, mấy ngày này thân thể mẹ ruột Mai thị của nàng càng ngày càng xấu đi, lúc này Úc Duy Chương mới nói với Minh Yên, nàng đứng hàng thứ bảy, là Thất tiểu thư của Úc phủ, sớm muộn gì cũng phải nhận tổ quy tông.
Thế nhưng Lan Nhụy sớm đã chết, à không phải, là Minh Yên, nàng biết, chỉ có Mai thị chết đi, mất mẹ giữ con, nàng mới có thể đi vào cửa chính Úc phủ, nếu không nghe lời, Đại phu nhân Tưởng thị của Úc phủ tuyệt đối sẽ không cho phép nàng bước vào cửa chính một bước, ai bảo nàng là do phòng ngoài sinh ra chứ.
Chính thất đều hận thiếp thất, đặc biệt là phòng ngoài do nam nhân của mình lén nuôi ở bên ngoài mấy chục năm, hơn nữa phòng ngoài còn sinh con. Không sai, Minh Yên còn có một đệ đệ, tên Úc Dương!
Tưởng thị chỉ sinh hai nữ nhi, không có nhi tử nào, nhắc tới đám di nương của Úc phủ thấy cũng kỳ, ngoại trừ Tứ di nương sinh một thứ tử thì không còn di nương nào sinh nhi tử, đều toàn là sinh nữ nhi.
Nếu không phải thân thể Đạt ca nhi quá yếu không thích hợp kế thừa gia sản, e rằng cả đời này Úc Dương cũng không vào được Úc phủ rồi.
Ung Hòa năm thứ năm, Mai thị mắc bệnh qua đời, rốt cuộc Minh Yên cũng dẫn được đệ đệ Úc Dương bước vào cửa chính Úc phủ mà nàng ngày nhớ đêm mong muốn trả thù, chuẩn bị ròng rã hai năm, đã đến lúc trả thù rồi!
Ngồi bên trong xe ngựa cũ nát thấp bé, Úc Dương dựa sát vào Minh Yên, trên khuôn mặt ngây thơ có chút kinh hoảng, ngẩng đầu nhìn nói: “Tỷ, chúng ta không đi có được không? Đệ không thích nhìn sắc mặt của người khác mà sống, nói với phụ thân, chúng ta đừng đi, đệ rất ghét đích mẫu[2].”
[2] Đích mẫu: mẹ cả
Minh Yên thật sự rất bảo vệ đệ đệ này, kiếp trước nàng không cảm nhận được tình cảm tỷ muội, nhưng sau khi sống lại Mai thị cực kỳ yêu thương nàng, Úc Dương lệ thuộc đủ điều vào nàng, dần dần đệ đệ này đã trở thành một phần không thể chia cắt trong cuộc sống của nàng.
Từ hôm nay tiến vào Úc phủ rồi, Úc Dương thấp thỏm lo âu cũng đúng. Dù sao làm thứ tử phải đi gặp đích mẫu có ai mà không kinh hoảng trong lòng chứ?
Nhưng sợ cũng vô ích, phải đối mặt từ đầu đến cuối, dù ngươi có lùi bước cũng sẽ không thấy được trời cao biển rộng, kiên quyết tranh thủ có lẽ là đạo sinh tồn.
Nếu là nhà khác, có lẽ sẽ không hy vọng thứ tử nên trò nên trống quá mức, cho dù đích mẫu không có con trai cũng hy vọng thứ tử trên danh nghĩa của mình yếu đuối chút tiện cho việc khống chế, thế nhưng Tưởng thị lại không phải là người như vậy. Tưởng thị là một người rất mâu thuẫn, vừa hy vọng thứ tử dễ khống chế nhưng cũng rất ghét thứ tử quá vô dụng.
Nghĩ tới đây Minh Yên đưa tay kéo đệ đệ chỉ mới mười tuổi qua, khẽ nói: “Dương ca nhi, đệ phải nhớ kỹ một câu của tỷ tỷ, đại trượng phu tồn tại ở trên trời đất cần phải thẳng sống lưng, không tự ti vô lễ, tự mình trở thành một cái cây lớn, như vậy người khác mới kính trọng đệ, xem trọng đệ, cho dù đệ có xuất thân thứ tử, người khác cũng không dám coi thường đệ.”
Úc Dương gật đầu thật mạnh, những lời này cậu đã nghe tỷ tỷ nói rất nhiều lần rồi, thế nhưng lần này vô cùng ngưng trọng.
“Còn nữa, sau khi vào phủ đừng quá gần với tỷ, có nhớ chưa?” Minh Yên khẽ thở dài, trong mắt mang theo nét cười, Dương ca nhi còn nhỏ, Đại phu nhân lại lòng dạ thâm sâu, cuối cùng vẫn không yên lòng.
“Tại sao vậy, tỷ tỷ?” Úc Dương không hiểu, tại sao không thể đến gần tỷ tỷ, bọn họ là tỷ đệ ruột thịt mà?
“Đại phu nhân nhận đệ vào phủ chính là muốn nhận đệ làm con thừa tự dưới danh nghĩa của bà ta, nhưng trước đó nhất định bà ta sẽ dùng mọi cách thăm dò đệ.” Nói đến đây thì khẽ thở dài, nhìn Úc Dương nói: “Không có đích mẫu nào sẽ hy vọng thứ tử mình nuôi dưỡng quá thân cận với tỷ tỷ cùng một mẹ sinh ra, vào phủ đệ đừng cố ý xa lánh tỷ, chỉ cần biểu hiện ra vẻ không hợp với tính của tỷ là được, có hiểu không?”
Trong mắt Úc Dương ngấn lệ, nắm chặt vạt áo Minh Yên, nức nở nói: “Đừng mà, đệ không muốn, tỷ tỷ, tại sao phải như vậy? Chúng ta không vào phủ có được không?”
“Đứa ngốc, đệ là con cái Úc phủ chung quy phải nhận tổ quy tông, chẳng lẽ đệ muốn cả đời làm con riêng không được người đời thừa nhận? Dù sao cũng chỉ khó khăn mấy năm, đợi đệ trưởng thành, có công danh, cưới thê tử, có quyền nói chuyện, tỷ tỷ đây chờ đệ làm chỗ dựa. Chẳng qua mấy năm này tỷ và đệ cần phải cực khổ một chút, tuyệt đối ghi nhớ lời của tỷ tỷ, lòng nghi ngờ của Đại phu nhân khá nặng, nếu muốn sinh tồn nhất định phải cực kỳ thận trọng, chỉ cần đệ và tỷ không hòa thuận, đệ lại thông minh lanh lợi, dỗ dành Đại phu nhân vui vẻ, danh phận đích tử không chạy thoát khỏi lòng bàn tay đệ đâu, đến lúc đó hai tỷ đệ chúng ta sẽ hết khổ thôi.” Minh Yên ôm lấy Úc Dương, cũng không nói ra bí mật trong đáy lòng mình, bí mật này nàng sẽ nói, chỉ là không phải hiện tại.
Xe ngựa ngừng lại, xa phu ở bên ngoài nói: “Tiểu thư, thiếu gia đến rồi!”
Úc Dương khẩn trương kéo tay Minh Yên, cậu không muốn giả vờ làm như không quen tỷ tỷ, cậu không muốn không được nói chuyện với tỷ tỷ, hốc mắt ửng hồng, mím miệng nói: “Tỷ, chúng ta quay trở về đi, đệ không muốn đi vào…”
“Dương ca nhi…” Minh Yên lấy khăn ra lau nước mắt cho Úc Dương, cười nói: “Đợi sau này đệ lớn lên rồi sẽ hiểu tỷ tỷ là vì muốn tốt cho đệ, người không được tổ tông thừa nhận thì ngay cả khoa cử cũng không được thi, đệ có biết không?”
Úc Dương lắc đầu một cái, cậu không biết, không có ai nói với cậu chuyện này, cậu cũng không muốn biết.
“Muốn tỷ tỷ và bản thân đệ trở nên mạnh mẽ hơn, trở nên cường đại hơn thì đệ phải học rất nhiều bản lĩnh, thi khoa cử có tên trên bảng vàng là chuyện vinh quang nhất, tỷ tỷ sẽ chờ đệ làm Trạng nguyên lang để tỷ tỷ có chỗ lựa lưng, có biết không?” Minh Yên biết nhược điểm của Úc Dương, biết cậu muốn đi theo mình bảo vệ mình, nhưng cái ý nghĩ đó dưới tình huống này thật sự rất ngây thơ, ít nhất hiện tại rất ngây thơ, đợi đến lúc một ngày nào đó Dương ca nhi thật sự có thể tự lập rồi, nàng cũng chỗ để dựa vào.
Một nữ nhân nếu muốn đứng vững gót chân ở nhà trượng phu thì điều quan trọng đầu tiên chính là phải có một nhà mẹ đẻ mạnh mẽ.
Úc Dương nhìn ánh mắt kiên định của Minh Yên, tâm hồn nho nhỏ đột nhiên đã định được chút phương hướng, lại nghĩ tới lời di nương trước khi lâm chung, gật đầu nói: “Đệ hiểu, đệ nhất định sẽ đọc sách thật tốt, đệ muốn thi đỗ Trạng nguyên, đệ muốn làm chỗ dựa cho tỷ tỷ.”
Minh Yên cẩn thận lau nước mắt cho Dương ca nhi, không để cho người ta nhìn ra mờ ám, rồi mới lên tiếng: “Lời của tỷ phải nhớ kỹ, nhất định đừng quá thân thiết với tỷ, đặc biệt là ở bên cạnh phu nhân, nhưng cũng đừng làm quá, ở mức độ thích hợp là được, hiểu không?”
“Tốt quá hóa dở, tỷ tỷ từng nói như vậy, đệ sẽ nhớ kỹ.” Úc Dương hít hít mũi nghiêm túc gật đầu.
Lúc này Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, vén rèm xe lên bước xuống xe đầu tiên, lại xoay người ôm Úc Dương xuống xe, cầm bọc đồ nhỏ màu nâu sẫm mang theo bên người, đồ vật bên trong rất đơn giản, cũng chỉ có vài bộ đồ để thay, đồ của Úc Dương cũng để chung ở trong bọc, bọc đồ nho nhỏ nhìn hết sức đáng thương.
“Ơ, đây chính là Thất tiểu thư sao? Phu nhân bảo ta ra sớm đợi, cuối cùng cũng đợi được rồi.”
Minh Yên vừa nghe thấy giọng nói này thì trong lòng khẽ run lên, không cần ngẩng đầu nàng cũng biết là Tô ma ma – tâm phúc đắc lực bậc nhất bên cạnh Tưởng thị. Nghe giọng điệu thì chính là đang nén giận mình tới trễ để bà ta phải đợi, nếu là Lan Nhụy ở kiếp trước e là sẽ dùng lời nói sắc bén để đốp trả lại, nhưng bây giờ không thể, nàng không có tư cách để tranh cãi gây gắt với bà ta, cho nên chỉ có thể nhịn.
Minh Yên áp chế tức giận trong lòng, chậm rãi tiến lên một bước nhìn Tô ma ma có chút bất an nói: “Để ma ma vất vả đợi lâu, thật sự dọc đường chậm trễ, lúc này mới tới muộn.”
Tô ma ma vốn phụng lệnh phu nhân đi ra ngoài đợi người, lúc này hai mắt tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới một phen, trong lòng quyết định, thật đúng là do phòng ngoài sinh không thể đặt lên mặt bàn được, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi kia mới yên lòng, phu nhân lo lắng quá rồi, lúc này mới cười nói: “Thất tiểu thư đừng nói như vậy, lão nô chờ một lát cũng không có việc gì, thật sự là dáng vẻ xinh xắn động lòng người, khó trách ngày nào phu nhân cũng nhắc tới mãi.” Nói đến đây lại nhìn về phía Úc Dương, ý cười trong ánh mắt càng đậm, nói: “Đây chính là Nhị thiếu gia sao?”
Minh Yên nghe vậy vội vàng kéo Úc Dương, nói, “Dạ.”
Úc Dương vốn muốn ngoan ngoãn để Minh Yên kéo qua, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên lời Minh Yên đã nói, mặc dù không tình nguyện làm như vậy nhưng cậu biết tỷ tỷ sẽ không hại cậu, vì vậy hơi nghiêng người qua bên tránh cánh tay của Minh Yên, tức thời hiện ra chút vẻ không phục tùng, vòng qua Minh Yên nhìn Tô ma ma nói, “Làm phiền ma ma dẫn đường.”
Tô ma ma nghe giọng nói trong trẻo của Úc Dương, dáng người thẳng tắp, thái độ không ti tiện hèn mọn, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, nếu so với Đạt ca nhi quả thì thật hai người khác nhau một trời một vực.
Trên người Dương ca nhi như có một loại khí chất khiến người ta không thể xem nhẹ, lần đầu tiên Tô ma ma cảm thấy một đứa bé có thể có tinh khí thần[3] này là chuyện rất hiếm có. Nhất là dường như Nhị thiếu gia có quan hệ không tốt lắm với tỷ tỷ ruột của mình, điểm này chắc chắn Đại phu nhân sẽ rất hài lòng.
[3] Tinh khí thần: Là từ ngữ học thuật nội đan đạo giáo. Tính Khí Thần là tam bảo của con người. Ở đây ko rõ là gì, vì tra Baidu với GG nói rất là nhiều, nên các bạn muốn hiểu sâu thì có thể tra GG nha.
Tô ma ma vội vàng dẫn hai người đi từ thiên môn[4] vào Úc phủ, từng cọng cây ngọn cỏ, từng miếng gạch miếng ngói ở nơi đây đều rất quen thuộc, từ nhỏ đến lớn nàng đều sống ở đây, mặc dù chỉ là thứ nữ nhưng kiếp trước nàng sống rất thoải mái, phong thái phi phàm, có ai mà không biết Úc phủ có vị Lục tiểu thư vô cùng tài hoa..
[4] Thiên môn: ở đây là cổng bên; còn đại môn là cổng chính.
Minh Yên chỉ cảm thấy trong lòng có từng cơn kích động trào dâng lên, nơi này có rất nhiều ký ức đẹp thuộc về nàng, ở đây nàng gặp Chung Dực, ở đây cùng tư định chung thân[5] với hắn, thậm chí ngay cả đích mẫu cũng không thể làm khó nàng ở đây, bởi vì mọi người đều biết nàng là nữ nhi phụ thân thích nhất, so với đích nữ nàng còn phong quang[6] hơn ba phần… Nhưng có ích gì đâu? Cuối cùng nàng vẫn bị mất mạng?
[5] Tư định chung thân: vụng trộm tự quyết định chuyện cả đời với người khác
[6] Phong quang: chỉ phong cảnh, cảnh sắc, cũng chỉ cảnh tượng phồn hoa sầm uất. Tiếng địa phương là phô trương khoe khoang, vẻ vang quang vinh, cảnh tượng náo nhiệt.
Mục đích nàng nhất định phải trở về là muốn biết rõ rốt cuộc vì cái gì mà muốn mạng của nàng? Rốt cuộc nàng đã phạm sai lầm gì? Mặc dù nàng và Chung Dực tư định chung thân, thế nhưng phụ thân đã biết rồi mà, ông không phản đối chẳng phải là ngầm cho phép sao?
Cỏ cây vẫn xanh tươi như trước, vườn hoa nhỏ rực rỡ vẫn có phong thái nở rộ xinh đẹp như trước, nàng từng rất thích yên tĩnh đứng ở trong đình đá nhỏ đó, chỉ tiếc cảnh còn người mất, nàng năm đó đã sớm tan thành mây khói ở trên cõi đời này rồi.
Tô ma ma nhìn Minh Yên có chút ngẩn ngơ, nhìn đôi mắt mang theo đau buồn của nàng thì đột nhiên có cảm giác kỳ quái, Thất tiểu thư này thật sự có hơi giống… Lục tiểu thư!
Nghĩ đến cái tên này, cả người Tô ma ma đều run rẩy, tên huý của Lục tiểu thư đã trở thành cấm kị trong Úc phủ, cho dù là ai cũng không được dễ dàng nhắc tới lần nữa, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài hoa có tài hoa, một người tài như vậy…
“Thất tiểu thư, phu nhân vẫn đang đợi, nếu muốn ngắm cảnh thì sau này vẫn còn rất nhiều thời gian.” Tô ma ma nhẹ giọng nhắc nhở, nhìn Thất tiểu thư này có hơi sờ sợ, không biết phu nhân có thích không.
Minh Yên có chút bối rối xoắn góc áo, nhỏ giọng nói: “Là do ta không tốt làm lỡ thời gian, Tô ma ma, chúng ta đi thôi.”
Tô ma ma vội vàng đáp một tiếng, không biết cố ý hay là vô ý bà đã quên một việc, mặc kệ bà nói gì làm gì, mặc dù vị Thất tiểu thư này tỏ vẻ sợ hãi, nhưng không hề có chuyện bị người khác nắm mũi dẫn đi, có lẽ con người có tính thông đường, đối mặt với người có thế yếu hơn đều sẽ không có độ phòng ngự cao.
Cho nên kiếp trước quá lộ liễu, quá chói mắt, kiếp này nàng phải học được cách thu liễm, phải biết cách ẩn nhẫn chờ thời cơ, không phải lần nào cũng có cơ hội sống lại.