Trải qua mấy ngày quét dọn, rốt cục Kim Hoa Hiên lại trở nên sáng sủa lần nữa, khắp nơi đều không nhiễm một hạt bụi, tựa như khôi phục lại giống hai năm trước, nhìn cây hoa quế cao lớn ở góc tường cuối cùng Minh Yên cũng lộ ra một nụ cười thật lòng! Nàng thật sự đã trở lại, nơi này lại thuộc về nàng, từng cọng cây ngọn cỏ, mỗi miếng gạch miếng ngói, một bàn một ghế nơi này đều không thay đổi gì, sau khi lau chùi lại sáng bóng như lúc trước, nhìn xung quanh một vòng nơi này, Minh Yên cực kỳ sảng khoái trong lòng!
Liên Song nhìn vẻ mặt Minh Yên, cười nói: “Tiểu thư, không ngờ chúng ta còn có thể trở về, trời cao thật sự đối xử không tệ với chúng ta.”
Minh Yên nhìn Liên Song, chỉ thấy nơi khóe miệng, khóe mắt nàng ấy nhộn nhạo vui vẻ, nụ cười như vậy càng khiến Minh Yên vui vẻ hơn, gật đầu nói: “Đúng vậy, ông trời công bằng, ông ấy cho người một vài thứ nhất định sẽ cướp đi của ngươi một vài thứ, ông ấy không thiên vị bất cứ ai, đồ thuộc về chúng ta, chúng ta sẽ từ từ lấy về.”
Liên Song dìu Minh Yên đi vào trong phòng, những lều vải ố vàng đã sớm lấy đi, tất cả mọi thứ trong phòng được sửa sang lại lần nữa, vẫn bày biện giống lúc trước, tủ kệ, bàn sách, khung thêu lớn gần cửa sổ, kháng trác[1] nhỏ màu vàng nhạt trên giường lớn, một góc trên kháng trác còn có khắc một đóa hoa quế trông rất sống động.
[1] Kháng trác: một loại gia cụ ở Bắc TQ, Nhật Bản, Triều Tiên đều có sử dụng gia cụ, cùng phổ thông bàn hình dạng giống nhau, 4 chân, cao khoảng 20-40 cm, dùng cho mọi người ở trên giường ăn cơm, viết chữ sử dụng rất tiện lợi.
Trước kia màu sắc nơi này đều tươi sáng rực rỡ, hiện tại Minh Yên đều đổi thành màu sáng, lúc Lan Phương và Lan Lăng đến, nhìn đồ vật trong phòng mặc dù vẫn có chút khó chịu nhưng cũng không có bóng dáng Lan Nhụy lúc trước.
Minh Yên đang xem sổ sách, nhìn thấy hai người đến thì vội vàng đi ra, cười nói: “Tứ tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ đến rồi? Mau vào ngồi đi.”
Minh Yên đi ra cửa dẫn hai người vào sảnh hoa nhỏ, ba người ngồi xuống vây quang bàn tròn nhỏ trổ hoa bằng gỗ lim, trên bàn trải khăn điệp luyến hoa[2] màu ngọc bích, trên ghế gấm ở bên dưới cũng trải vỏ bọc gấm cùng màu, bên cạnh dây kết được tếp tỉ mỉ, cực kì nhã trí, yên tĩnh, khiến người ta nhìn vào cảm thấy an nhàn.
[2] Điệp luyến hoa:
“Biết muội đã sắp xếp xong xuôi nên tới xem một chút, ở đây có quen chưa?” Lan Lăng cười nói, vừa nói vừa quan sát bốn phía, dáng vẻ rất cẩn thận.
“Không có gì là không quen cả, dọn tới dọn lui đã thành thói quen rồi.” Minh Yên khẽ cười nói, tự tay châm trà cho hai người, trên bàn bày bộ ly Thập Bát La Hán sứ thanh hoa mà Lan Nhụy khi còn sống thích nhất, đây là quà Úc Duy Chương tặng Lan Nhụy khi Lan Nhụy cập kê, những thứ khác không nói nhưng bộ tách trà này ít nhất cũng mấy trăm lượng bạc, lúc ấy bởi vì bộ tách trà này mà Lan Lăng không ít tìm Lan Nhụy gây rối, đáng tiếc Lan Nhụy độc miệng, Lan Lăng vốn không phải là đối thủ của nàng ấy, ngược lại tự rước khó chịu vào mình không ít.
Lan Phương cũng từng vài lần ngáng chân Lan Nhụy, chẳng qua lúc ấy Lan Nhụy không hề phòng bị Lan Phương, cho nên coi như có chịu thiệt cũng không biết, hôm nay làm lại từ đầu, Minh Yên sẽ không tiếp tục ngu ngốc như trước, cho nên nàng cố tình lấy bộ tách trà này ra, thoải mái châm trà rót nước cho hai người, tư thế nhã nhặn, như tắm gió xuân.
Nhìn tư thế thuần thục sử dụng bộ tách trà này của Minh Yên, trong lòng Lan Lăng cực kì không vui, đây chính là mấy trăm lượng bạc, tiền tiêu hàng tháng của nàng cũng chỉ mới năm lượng, sao có thể không tức được chứ? Bởi vậy nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Yên, chua lè nói: “Thất muội muội thật sự có phúc, bộ tách trà này lúc trước phụ thân tốn mấy trăm lượng bạc tặng cho Lục muội muội lúc cập kê đấy.”
Minh Yên ra vẻ kinh ngạc nói: “Mấy trăm lượng? Muội thấy bộ tách trà này dường như không bắt mắt lắm mới lấy ra dùng.”
“Những thứ càng không bắt mắt càng là đồ tốt, mấy vật tầm thường trong phòng Thất muội muội vật nào vật nấy đều có giá trị xa xỉ, mỗi vật đều hơn mười lượng bạc, đắt tiền như bộ tách trà trước mắt mấy trăm lượng cũng có, Thất muội muội nên chú ý, đừng có đụng bể đấy.” Lan Phương cười nói, ánh mắt nhìn ánh mắt bóng nhẫy.
Mặt Minh Yên lộ ra vẻ kinh ngạc, thật lâu mới lên tiếng: “Lục tỷ tỷ lại phong quang như thế sao? Phụ thân đúng là yêu thích tỷ ấy, muội lớn bằng này mà phụ thân vẫn chưa tặng cho muội thứ gì quý giá đâu.”
Nhìn dáng vẻ Minh Yên, Lan Lăng càng tức giận, hừ lạnh nói: “Vậy thì sao? Còn không phải là người đoản mệnh à, đồ tốt như vậy bản thân muội ấy còn không dùng được, ngược lại tiện nghi cho Thất muội muội ngồi mát ăn bát vàng, nếu Lục muội muội biết còn không biết sẽ nghĩ như thế nào đâu!”
Lan Lăng cố ý nói như vậy là muốn dọa Minh Yên một chút, để xem nàng có còn đắc ý được nữa không? Ai biết Minh Yên không hề để tâm đến, ngược lại cười nói: “Chỉ sợ Lục tỷ tỷ đã sớm chuyển thế đầu thai rồi, hơn nữa tất cả mọi người đều nói Lục tỷ tỷ là một người cực kỳ hào sảng, sao tỷ ấy có thể keo kiệt như vậy? Muội nhất định sẽ bảo vệ thật tốt những thứ Lục tỷ tỷ để lại, Lục tỷ tỷ biết sẽ vui vẻ thôi.”
Mấy câu nói đó lại khiến Lan Lăng tức giận, há miệng hồi lâu cũng không nói được câu nào, không để ý tới Minh Yên nữa, một mình vặn khăn hờn dỗi.
Lan Phương không ngờ Minh Yên lại có cái nhìn thông suốt như vậy, nhìn nàng một cái nói: “Thất muội muội đúng là nghĩ thoáng thật, dùng đồ tiện tay như vậy không cảm thấy bất an chút nào sao?”
Minh Yên cúi đầu cười một tiếng, một lúc lâu mới đáp: “Mỗi khi nửa đêm tỉnh mộng muội đều sẽ mông lung nhìn thấy một bóng dáng, một mình lẳng lặng đứng ở nơi đó, cứ đứng yên ở đó, ánh mắt cô đơn và tuyệt vọng nhìn muội cực kỳ điềm tĩnh, muội không hề sợ chút nào, lúc đầu muội không nhìn thấy rõ mặt của người đó, tối hôm qua rốt cục muội cũng thấy được, không ngờ dáng dấp có mấy phần giống muội, tỷ ấy gọi muội là Thất muội muội, muội mới biết đó chính là Lục tỷ tỷ, tỷ ấy rất hiền lành với muội, muội sợ cái gì chứ, ngược lại ở trong mộng muội nghe thấy thỉnh thoảng Lục tỷ tỷ hô tên Ngũ tỷ tỷ, muội lại không biết quan hệ của Ngũ tỷ tỷ và Lục tỷ tỷ lại tốt như vậy, mặc dù là âm dương cách biệt.”
Sắc mặt Lan Phương thoáng cái trở nên tái xanh, hoảng sợ nhìn Minh Yên, run rẩy hỏi: “Muội nói gì?”
Minh Yên thuật lại lời khi nãy lần nữa, nhìn sắc mặt Lan Phương, trong lòng cười lạnh một tiếng, để xem lần này tỷ có sợ không? Người mà trong lòng có quỷ không sợ mới là lạ đấy!
Nhìn bóng lưng Lan Phương chật vật rời đi, Minh Yên lộ ra một nụ cười hài lòng, cho rằng ta vẫn là Lan Nhụy ngu ngốc của trước kia sao, chỉ dựa vào mấy lời của tỷ có thể hù dọa được ta chắc? Minh Yên cũng biết Lan Phương sẽ không dễ dàng dừng tay, chỉ cần một ngày mối hôn sự này còn chưa định ra, Lan Phương sẽ không chết tâm.
Gần đây Đại phu nhân rất bận rộn, gần như mỗi ngày đều phải đi ra ngoài, thường hay ra ngoài từ rất sớm, có đôi khi tối muộn mới quay trở về, trên mặt Đại phu nhân cũng không hay cười, cả hậu viện Úc phủ đều trở nên có phần áp lực. Sắc mặt của chủ mẫu đương gia chính là bảng thời tiết nắng mưa của hậu viện, lúc này ai cũng không dám sinh sự, nếu không đập đầu vào trên đầu cây thương, ai cũng không thể cứu được ngươi!
Kể từ sau khi Thập di nương dọn vào ở cùng Cửu di nương, cả người cũng an phận không ít, hoặc có lẽ là vì thoát khỏi Thập Nhất di nương, lúc làm việc nói chuyện đều an ổn hơn trước kia rất nhiều, người ăn nhiều thiệt thòi quá cũng sẽ học được cách thông minh.
Thập Nhất di nương càng hiền lành hơn, trong khoảng thời gian này sắc mặt Đại lão gia cũng vô cùng âm trầm, lúc gặp ai cũng chẳng nở nụ cười, Minh Yên gặp ông ta hai ba lần, nhìn bộ dạng Úc Duy Chương trong lòng Minh Yên có một dự cảm xấu, nhất định đã xảy ra chuyện rồi. Sau đó Minh Yên phái đám người Liên Song đi hỏi thăm, quả nhiên tham dò trở về có được một vài tin tức, nghe nói là có chuyện gì đó có dính líu với Chung gia.
Minh Yên nghĩ mãi không ra là chuyện gì có liên quan đến Chung gia, sau đó vẫn là Tuyết Hủy nghe được chút tin tức từ trong chính viện, nghe nói là có vụ án gì đó có dính dán đến Đại lão gia, triều đình đang điều tra vụ này, khó trách Úc Duy Chương lại vội vàng như vậy.
Không ngờ mối quan hệ giữa Chung gia và Úc phủ lại sâu như vậy. Lúc Minh Yên nghe thấy tin tức này có chút giật mình, nàng biết Úc phủ rất hay qua lại với Chung phủ, thật ra lúc đó Lan Nhụy cũng có chút nghi ngờ, lúc đó chẳng qua chỉ là một quan nhỏ Lục phẩm sao lại có thể qua lại gần gũi với quan to Chính nhất phẩm của triều đình, mà Chung Dực còn thường xuyên đến Úc phủ. Nhưng sau đó nàng và Chung Dực dần dần tình thâm nghĩa nặng, những nghi ngờ đó đều bị nàng vứt ra sau đầu, hiện lại nghĩ lại, chuyện này đúng là có chút kỳ quái, Úc Duy Chương dựa vào cái gì có thể khiến cho Chung Lương nhìn với con mắt khác?
Trong chuyện này có phải có chuyện gì không thể để người ta biết được không? Minh Yên nghi ngờ, nhưng bây giờ Minh Yên không dám xác định, nhìn thấy không khí hồi hộp trong phủ lúc này, trái tim Minh Yên cũng khẩn trương theo.
***
Tống Tiềm dựa theo lời hẹn tới gặp lão Vương phi, lão Vương phi nhìn thấy Tống Tiềm có chút kinh ngạc, Tống Tiềm cười tiến lên hành lễ, nói: “Tiểu chất ra mắt lão Vương phi, thân thể lão Vương phi vẫn an khang chứ ạ?”
Lão Vương phi nhìn Tống Tiềm mặc áo khoác thẳng xuyết ám vân màu ngọc bạch, eo buộc đai ngọc vân sư tử, đầu đội kim quan nhỏ, quả nhiên mặt như quan ngọc, tiêu sái phóng khoáng, so với tôn tử bướng bỉnh của mình thì hơn một chút, lão Vương phi vội vàng mời ngồi xuống, rồi mới lên tiếng: “Thân thể lão thân vẫn tốt, nói chung là không bị thằng nhóc kia chọc cho tức chết, hôm nay Vương gia đại giá quang lâm không biết có chuyện gì?”
“Tiểu Vương cũng vì chuyện của Hạo Khiên mà tới.” Tống Tiềm nói đến đây cười một tiếng, nhìn lão Vương phi hỏi: “Nghe Hạo Khiên nói hình như lão Vương phi không thích Thất tiểu thư Úc gia?”
Lão Vương phi nhìn Tống Tiềm nói: “Cũng không phải không thích, chỉ là Hạo Khiên để tâm đến một nữ nhân như vậy vốn không phải là một chuyện tốt, ta cảm thấy không thỏa đáng, nam tử hán đại trượng phu vẫn nên lấy quốc sự gia sự làm trọng, con xem bây giờ nó có bộ dạng gì?”
“Tiểu Vương cảm thấy đây là một mối lương phối đấy, lão Vương phi có bằng lòng nghe ngu kiến của tiểu Vương một chút không?” Nếu Tống Tiềm đến làm thuyết khách, đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.
“Ồ.” Lão Vương phi có chút giật mình, so ra mà nói lão Vương phi vẫn rất tin An Thân vương Tống Tiềm, nhất là Tống Tiềm và Chu Hạo Khiên là biểu huynh đệ, cộng thêm mấy năm này thái độ làm người phong thái quân tử của Tống Tiềm cũng là tiếng lành đồn xa, nghe thấy Tống Tiềm nói như vậy, lão Vương phi cười nói: “Vậy xin nghe cao kiến của Vương gia.”
“Lão Vương phi, tiểu Vương muốn hỏi ngài mấy vấn đề.” Vẻ mặt Tống Tiềm bình tĩnh, nhìn lão Vương phi hỏi: “Những năm gần đây ngài có từng nhìn thấy Hạo Khiên đối xử với một nữ nhân như vậy không?”
Những năm này Chu Hạo Khiên háo sắc thì háo sắc, nhưng thật đúng là không để tâm đến nữ nhân nào giống như Minh Yên, lão Vương phi nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: “Cho dù là Liễu Nguyệt Hạm năm đó cũng không si mê đến mức này, nói ra vẫn là Thất tiểu thư Úc phủ tốt hơn một bậc.”
Tống Tiềm đáp: “Vẫn là lão Vương phi tuệ nhãn như đuốc, nhưng e rằng vẫn có một việc lão Vương phi không biết được.”
“Ồ, là chuyện gì?” Lão Vương phi thấy hứng thú hỏi.
“Lão Vương phi có biết chuyện Thất tiểu thư Úc phủ cự hôn không?” Tống Tiềm đã hỏi thăm rõ ràng là lão Vương phi không biết, mấy hôm trước thân thể lão Vương phi không tốt, không ai dám nói chuyện này cho bà nghe, bởi vậy mới giấu nhẹm, đúng lúc dễ dàng cho Tống Tiềm coi đây là chỗ để đột phá. Quả nhiên lão Vương phi sững sốt, uy nghiêm trên mặt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, ngước mắt nhìn Tống Tiềm hỏi: “Thật sự có chuyện này?”
“Thật sự có chuyện này! Thất tiểu thư Úc phủ là một người thú vị, không vì quyền thế khom lưng, không vì thân phận của Hạo Khiên mà quỳ gối, bản thân con cảm thấy là một kỳ nữ hiếm thấy. Cộng thêm trong khoảng thời gian này Hạo Khiên vì vị Úc Thất tiểu thư kia mà không đi đến thanh lâu, con người cũng trở nên nghiêm chỉnh rất nhiều, lão Vương phi không thấy sự biến hóa của Hạo Khiên sao?” Tống Tiềm dẫn dắt từng bước nói, chậm rãi kéo chủ đề vào quỹ đạo.
Đời này lão Vương phi ăn muối còn nhiều hơn Tống Tiềm ăn cơm, Tống Tiềm nói như vậy lão Vương phi lập tức hiểu ra, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhìn Tống Tiềm nói: “Ý của con là…”
“Con nghĩ nếu hiếm khi Hạo Khiên động lòng, chúng ta dễ dàng lợi dụng Úc Thất tiểu thư để đệ ấy hoàn toàn thoát khỏi những đám oanh oanh yến yến đó đi vào quỹ đạo, ngài nói đúng không?” Tống Tiềm nhớ tới Chu Hạo Khiên từng nói, thời gian không đợi ta, ngồi đợi gió nổi lên. Thời cơ đệ ấy muốn bây giờ mình sẽ đưa tới cho đệ ấy, mượn chuyện say mê Thất tiểu thư Úc phủ thoát khỏi hình tượng lúc trước là một cơ hội tốt, chỉ cần lão Vương phi có thể phối hợp, bước này Chu Hạo Khiên coi như rút được một chân ra vũng bùn rồi, về phần nước bùn trên chân vẫy có sạch hay không thì không đến lượt Tống Tiềm hắn quan tâm, đổi lại thành chuyện Úc Minh Yên nên phiền não rồi.
Lão Vương phi vẫn có chút không tin, Tống Tiềm lại nói: “Hôm qua Hạo Khiên đến tìm con, đệ ấy vậy mà nhờ con để mẫu phi ra mặt làm mai cho đệ ấy, bởi vậy có thể thấy đệ ấy coi trọng Thất tiểu thư Úc phủ cỡ nào!”
Xem ra lão Vương phi động tâm rồi, Tống Tiềm rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: “Thân phận Thất tiểu thư Úc phủ có hơi thấp không đủ để ngồi vào vị trí Trắc phi, nhưng nếu lão Vương phi đồng ý cho nàng ấy cái ghế Trắc phi này, để Hạo Khiên hoàn toàn cải tà quy chính, chỉ cần trong lòng Hạo Khiên thật sự có Thất tiểu thư Úc phủ, con nghĩ đệ ấy sẽ đồng ý đấy ạ. Nếu đệ ấy không đồng ý ngài cứ không cho phép Thất tiểu thư Úc phủ vào cửa, dưới tình huống Hạo Khiên chỉ có thể chọn một, để xem đệ ấy sẽ chọn thế nào!”
Hai mắt lão Vương phi sáng ngời, khóe môi cũng nhếch lên ý cười nhẹ, mọi chuyện đều có hai mặt, dùng vị trí Trắc phi có thể đổi lãng tử quay đầu, cũng đáng!
Tống Tiềm nhìn bộ dạng của lão Vương phi dường như cũng không biết bí mật của Chu Hạo Khiên, nhưng hắn lại không thể nói, có lẽ Chu Hạo Khiên có cân nhắc của mình, hắn chỉ có thể dùng góc độ của một bà lão lòng đầy mong đợi tôn tử sớm ngày đi vào quỹ đạo mà nói với lão Vương phi. Không thể phủ nhận, cho dù tiểu thư đích xuất Úc gia muốn làm Trắc phi cũng có chút miễn cưỡng, chứ đừng nói chi là một thứ nữ. Thật ra trong xương cốt của lão Vương phi vẫn rất xem trọng chuyện này, nếu không cũng sẽ không liên tục che chở Chu Hạo Khiên bao nhiêu năm nay, cũng bởi vì thân phận đích xuất chính thất nguyên phối[3] của Chu Hạo Khiên!
[3] Đích xuất chính thất nguyên phối: con của vợ đầu. Đích xuất chính thất là con vợ cả, nguyên phối là vợ trước.
Tống Tiềm vẫn luôn không dám xem thường lão Vương phi, lão Vương phi có một đôi mắt vô cùng sắc bén, mỗi lần đối mặt với lão Vương phi, hắn đều có cảm giác sợi dây trong lòng kéo căng quá đỗi. Thật ra lão Vương phi là người rất tốt, bà tâm địa nhân hậu, đối xử tốt với nô bộc, có tình cảm rất sâu đậm với lão Vương gia đã qua đời, những năm gần đây chuyện của vương phủ đều do lão Vương phi cầm lái, nếu không đã sớm huyên náo không còn hình dạng gì, Chu Hạo Khiên có một hậu thuẫn rất vững chắc, chỉ là muốn để lão Vương phi lập tức tiếp nhận Minh Yên dường như vẫn có chút khó khăn, trong lòng lão Vương phi vẫn để bụng xuất thân.
Nếu Chu Hạo Khiên chỉ nâng nàng ấy làm tiểu thiếp bà cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng vị trí Trắc phi rất quan trọng, lão Vương phi từng nói một câu Tống Tiềm vẫn còn nhớ, lúc này nhớ tới câu nói kia, trong ánh mắt Tống Tiềm thoáng hiện lên tia sáng nhẹ.
“Lão Vương phi, con vẫn còn nhớ ngài từng nói với gia mẫu một câu, không biết ngài có còn nhớ không?” Tống Tiềm cười nói, nụ cười kia như mặt trời mới lên, sưởi ấm khiến lòng người ấm áp, sẽ không tự giác được mà hạ phòng bị trong lòng xuống.
Lão Vương phi nhìn Tống Tiềm, bà vẫn luôn rất thưởng thức Tống Tiềm, cũng rất yêu thích Tống Tiềm, cộng thêm Tống Tiềm lại là cháu ngoại ruột của con dâu đoản mệnh của bà, mấy năm nay lại không rời không bỏ Hạo Khiên, vì hắn mà thu dọn rất nhiều cục diện rối rắm. Trong lòng lão Vương phi rõ như gương sáng, lúc này nghe thấy lời Tống Tiềm cũng biết nhất định là Hạo Khiên nhờ Tống Tiềm đến làm thuyết khách, nhưng khiến lão Vương phi kinh ngạc là lần này Hạo Khiên coi trọng Úc Thất tiểu thư, trong đầu đột nhiên nhớ lại khuôn mặt nhỏ quật cường của Minh Yên.
Không biết tại sao ngày đó lão Vương phi thoáng cái đã nhớ kỹ Minh Yên, nữ hài tử quật cường như vậy quả thật sẽ làm ra chuyện cự hôn, mặc dù nàng ấy chướng mắt tôn tử bảo bối của mình khiến lão Vương phi có chút khó chịu, thế nhưng bản tính thẳng thắn không quỳ gối dưới phú quý khiến lão Vương phi sinh lòng tán thưởng, nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, trên đời này có rất nhiều vở diễn, phải tiếp tục quan sát mới được.
“Lão bà ta từng dong dài rất nhiều lời, không biết Vương gia nói đến câu nào?” Lão Vương phi cười nói, dường như nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra rất nhiều.
“Con nhớ rõ lão Vương phi từng nói với mẫu phi của con, thê hiền phu họa ít[4], sau này lúc ban hôn cho con phải vô cùng cẩn thận, lần này chọn Trắc phi cho Hạo Khiên con nghĩ lão Vương phi nhất định rất hợp ý điểm này. Mặc dù con chưa từng tận mắt thấy Thất tiểu thư Úc gia, nhưng vẫn biết được vài thông tin từ miệng Hạo Khiên. Vị Thất tiểu thư này có tính cách rất kiên nghị, con nghĩ nếu lão Vương phi không yên tâm có thể tiếp tục cho người quan sát cẩn thận một phen, lần này Hạo Khiên rất nghiêm túc, không tiếc khẩn cầu con mời mẫu phi con ra mặt, đệ ấy cũng biết lão Vương phi coi trọng xuất thân, nhưng tiểu Vương lại biết lão Vương phi coi trọng nhất lại là phẩm hạnh.” Nói đến đây Tống Tiềm ngừng một lát, ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ chân thành, nói tiếp: “Con sẽ không thỉnh cầu lão Vương phi nhất định đồng ý mối hôn sự này, con chỉ hy vọng lão Vương phi có thể suy tính thận trọng một chút, mấy năm nay Hạo Khiên vẫn luôn sống cà lơ phất phơ, không phải đệ ấy không có bản lĩnh, chỉ là không chịu xuất ra mà thôi, về nguyên nhân trong này hẳn lão Vương phi rõ ràng hơn con, hiện tại không dễ gì Hạo Khiên có ý nghĩ cải tà quy chính, con nghĩ lão Vương phi cũng giống con, hận không thể lập tức kéo đệ ấy lên bờ, trước kia khổ không có cơ hội, hiện tại có cơ hội bất kể thế nào cũng phải thử một lần mới được, ngài nói xem có đúng không?”
[4] Thê hiền phu họa ít: vợ hiền lành, trượng phu sẽ ít gây tai họa
Nhớ tới Vân phi, lão Vương phi khẽ thở dài, nhìn Tống Tiềm hỏi: “Mẫu phi con gần đây vẫn khỏe chứ? Lão bà tử vẫn luôn lo lắng cho nó, tính tình của nó rất giống con dâu ta, chỉ là quân thần khác biệt, không tiện thăm hỏi thường xuyên.”
“Mẫu phi vẫn luôn nhắc tới lão Vương phi, mỗi lần gặp mặt đều hỏi con về tình huống của ngài, thân thể mẫu phi vẫn tốt, chỉ là gần đây bệnh cũ lại tái phát không thích đi lại.” Tống Tiềm cười trả lời, dáng vẻ cung kính.
Lão Vương phi gật đầu một cái, lại nói: “Mẫu phi con cũng không dễ dàng gì, con nên thăm nó nhiều một chút, trò chuyện với nó cũng tốt.” Lúc lão Vương phi nói lời này cứ như một trưởng bối từ ái, Tống Tiềm không hề cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào, mặc dù hắn là con vua, nhưng đôi khi vẫn hâm mộ Hạo Khiên có tổ mẫu như vậy, đó là phúc khí của đệ ấy.
Lão Vương phi nhìn Tống Tiềm nói: “Chỗ nương nương con khoan hãy đi xin ân chỉ, chờ ta tiếp tục quan sát Úc Thất tiểu thư đã, nếu cần tự ta sẽ thỉnh Vương gia đi một chuyến.”
Tống Tiềm thở phào nhẹ nhõm, biết lão Vương phi sẽ không lập tức đồng ý, nhưng có thể nói ra câu này nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành một nửa rồi. Hắn nhìn lão Vương phi cười nói: “Hy vọng lão Vương phi có thể nhìn vào mắt, Hạo Khiên cũng sẽ không giống như con thỏ nhỏ cả ngày kinh hoảng bất an.”
Lão Vương phi nghe nói như thế không nhịn được nở nụ cười, có thể khiến cho Hạo Khiên để tâm như vậy, còn không tiếc đi cầu Tống Tiềm thỉnh Vân phi ra mặt, bây giờ lão Vương phi đối với Minh Yên càng tò mò hơn, Tống Tiềm lại cùng nói chuyện với lão Vương phi một lát mới cáo từ.
Ra khỏi cửa chính vương phủ, Tống Tiềm đột nhiên có phần mất hết hứng thú, Hạo Khiên có thể tìm được nữ tử khiến đệ ấy động tâm, còn mình thì vẫn lang thang như thế này, miêu tả về tình yêu trong thi từ cũng từng khiến hắn rất rung động, chỉ là chuyện này có cố chấp cũng cầu không được, nghĩ tới đây thì cười khổ một tiếng. Hắn không lên ngựa, để tùy tùng dắt ngựa đi theo, còn hắn thì có chút nhàn hạ thoải mái chậm rãi đi trên đường cái.