Quả nhiên là hắn ta! Chu Hạo Khiên thầm nghĩ trong lòng, Chung Dực giết Tống Thanh Bình cứu Minh Yên mà vẫn có thể được Túc Thân Vương tín nhiệm, trong nháy mắt được phong lên làm Đại tướng quân, chứng tỏ bản lĩnh của Chung Dực rất cao.
“Có lời gì cứ nói luôn đi.” Chu Hạo Khiên cười tủm tỉm nhìn thị vệ kia, dáng vẻ cà lơ phất phơ lại hiện rõ mồn một.
Thị vệ kia hơi nhíu mày, ngập ngừng nói: “Nói luôn ở đây?”
“Có chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người, cứ nói đi đừng ngại.” Chu Hạo Khiên lạnh lùng liếc tiểu tử kia một cái, ngươi có bản lĩnh không nhỏ đấy, còn nghĩ đến chiêu châm ngòi ly gián à?
Thị vệ kia cũng không kiên trì nữa, ngẩng đầu lên, cất cao giọng nói: “Chung Đại tướng quân nói, nam tử hán đại trượng phu hộ gia vệ quốc, sau này tiểu Vương gia phải cẩn thận hơn, đừng để lạc mất thê nhi nữa.”
Mọi người đen mặt, lời này của Chung Dực đủ cay độc!
Chu Hạo Khiên nhìn nhìn thị vệ kia, đột nhiên vung quyền đấm vào một bên mắt của hắn, thị vệ kia không đề phòng không kịp chống đỡ, hai nước giao chiến còn không chém sứ giả, thế mà Chu Hạo Khiên lại bất ngờ ra tay đánh người, lập tức một bên mắt của hắn thâm xì.
Chu Hạo Khiên thu tay về, dùng một tay khác phủi phủi nắm đấm không dính bụi kia, cao ngạo như khổng tước, chỉ vào thị vệ kia nói: “Về bảo lại với Đại tướng quân nhà ngươi, bằng ấy đức hạnh mà muốn dạy dỗ ta, cũng không nhìn lại xem hắn có mấy cái đầu, bảo hắn rửa sạch cổ đợi ta trên chiến trường. Một đấm này là đánh hắn, hắn không ở đây thì ngươi nhận thay hắn! Nhớ kỹ, lần sau nói chuyện phải biết cân nhắc, đừng có gợi đòn.”
Thị vệ kia nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên, chắp tay nói: “Tiểu nhân cáo lui, còn phải về phục mệnh, không biết Vương gia có chuyện gì muốn nói?”
An Thân Vương nhìn thị vệ kia, lạnh lùng nói: “Sau khi về chuyển lời tới Lục ca của ta, ta chắc chắn sẽ cứu phụ hoàng, bình định thiên hạ, nếu Lục ca biết hối cải quay đầu, ta nhất định sẽ cầu xin cho huynh ấy ở trước phụ hoàng.”
Thị vệ kia kinh ngạc liếc nhìn An Thân Vương một cái, thần sắc nghiêm túc nói: “Vâng, nhất định không chuyển sai một chữ.”
Sau khi thị vệ kia rời đi, Chu Hạo Khiên quay đầu nhìn Tống Tiềm, hỏi: “Trong thư viết gì?”
“Trong thư viết, lúc chạng vạng, đích thân Chung Dực sẽ áp tải xe ngựa đưa đệ muội và ba hài tử ra khỏi thành.” Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên bằng ánh mắt phức tạp, hỏi: “Chung Dực đang làm cái quỷ gì vậy? Hắn làm như vậy khác nào ảnh hưởng tới lợi ích của Túc Thân Vương? Sao Túc Thân Vương lại đồng ý cho hắn làm vậy? Người đời có ai không biết, chỉ cần dùng tính mạng của thê nhi đệ uy hiếp đệ, dù đệ không phản bội ta, nhưng chúng ta sống chết có nhau, vậy chẳng khác nào bổn vương thiếu mất một cánh tay.”
Chu Hạo Khiên híp mắt, nhìn chư vị đang ngồi, thần sắc dần trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Khoảng thời gian sau khi Chung Dực biến mất, Túc Thân Vương có nhiều hành động lỗ mãng, bị Tương Thân Vương tranh thủ cơ hội phản kích mấy lần, tuy không phải lần nào cũng đại thắng nhưng vẫn có ảnh hưởng nhất định tới lòng quân của Túc Thân Vương. Chung gia có uy quyền rất cao trong quân, Chung Dực là kỳ tài ngút trời, mấy năm nay bộc lộ tài năng, quân quyền dưới trướng Túc Thân Vương trên danh nghĩa do Chung Lương chưởng quản, nhưng thật ra đã thuộc về Chung Dực từ lâu, Chung Dực luyện võ từ nhỏ, tuy chưa từng ra chiến trường kiến công lập nghiệp, cũng không vang danh như Phi Ưng vệ, nhưng không thể phủ nhận người tài có thiên phú quân sự, chỉ tính riêng chuyện trong thời gian ngắn như vậy mà cả Ngũ quân phủ Đô đốc đã quy phục Túc Thân Vương, trong đó có công sức không nhỏ của Chung Dực. Ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu, Túc Thân Vương vẫn hiểu đạo lý này, Chung Dực này quang minh lỗi lạc, khinh thường dùng thủ đoạn đê hèn bức ép ta, hắn cố tình dùng cách thức này đưa Minh Yên và ba hài tử ra khỏi thành, thật ra là muốn nói cho khắp thiên hạ biết, Túc Thân Vương là người hiếu lễ chính nghĩa, nhân từ vô song, Chung Dực làm vậy là đang giúp Túc Thân Vương xoay chuyển hình tượng trong lòng bá tánh, tầm nhìn sâu rộng, mưu tính chu toàn, đây mới đúng là kình địch của chúng ta.”
Chu Hạo Khiên giải thích một tràng dài mới khiến mọi người ở đây vỡ lẽ, Lưu Thống Huân cả giận, nói: “Đúng là một tên gian xảo, chẳng phải nếu cứ như vậy thì chúng ta càng khó tiến thêm một tấc?”
“Vậy cũng không đúng, chuyện gì cũng có hai mặt, không cần lo lắng, chúng ta vẫn có thể nghĩ ra cách.” Tiễn Minh nghiến răng nói, đời nay ta hận nhất lũ thư sinh xảo quyệt như quỷ.
“Sợ cái chó gì, trên chiến trường chém giết bằng đao thật thương thật, chẳng lẽ chúng ta còn sợ quân Chung gia?” Tôn Hạc quát lớn, người này lực lớn vô biên, vác một cây đao Thanh Long Yển Nguyệt uy vũ oai phong, trên chiến trường không biết đã có bao nhiêu kẻ địch táng mạng dưới cây đao này.
Nhìn mọi người nói ra ý kiến của bản thân, Tống Tiềm vẫy vẫy tay bảo mọi người im lặng rồi lúc này mới nói: “Chỉ cần chúng ta trên dưới đồng lòng, nhất định có thể phá được cửa ải khó khăn, sớm ngày cứu được phụ hoàng khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng. Chạng vạng tối, Chu Chỉ huy sứ muốn mang theo ai đi đón người?”
Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tiềm, cười nói: “Chư vị huynh đệ ở đây đều có trọng trách trong người, không thể lơ là dù chỉ một khắc, Hạo Khiên sẽ dẫn theo đội thuộc hạ đi đón, Chung Dực đã có thể quang minh chính đại đưa người tới, nếu chúng ta huy động quân lớn ngược lại sẽ bị người ta xem thường.”
Tống Tiềm gật đầu đáp: “Đã nghe danh Chung Dực từ lâu, cũng coi như là một quân tử, cứ làm như vậy đi.”
Bàn bạc xong mọi người đều giải tán, Chu Hạo Khiên đi thẳng đến chuồng ngựa, dắt ngựa ra tụ tập với Phượng Thủy và Lạc Bạch, dẫn theo đội hộ vệ của mình chạy ra ngoài thành.
Ánh chiều tà như máu đỏ, nắng chiều nhuốm màu khoảng không rực rỡ lóa mắt, bây giờ đã vào thu, thời tiết se lạnh, cát vàng bị cuốn bay theo đoàn mấy chục con ngựa, người dẫn đầu vung roi lên, tất cả đồng loạt đứng nghiêm một vị trí, tuy chỉ có mấy chục nhân mã nhưng khiến người ta không dám coi thường.
Cổng Kinh thành từ từ mở ra, cầu gỗ bắc qua kênh hào chầm chậm hạ xuống, âm thanh ầm ầm két két vang vọng khoảng không yên tĩnh.
Từ xa trông thấy một xe ngựa, trước xe ngựa là một con ngựa trắng, ngồi trên con ngựa trắng là Chung Dực mặc khôi giáp sáng loáng. Giáp vàng kia phản chiếu ráng trời chiều tỏa ra ánh sáng đỏ rực.
Chu Hạo Khiên lệnh cho thuộc hạ đứng im, một mình thúc ngựa chạy nhanh về phía Chung Dực.
Kéo cương ghìm ngựa, con ngựa hí lên, Chung Dực nhìn Chu Hạo Khiên đứng cách ngựa của mình năm bước, hai người mặt đối mặt cùng nhìn đối phương, nay đã khác xưa rất nhiều, Chu Hạo Khiên nhìn Chung Dực, chắp hai tay thành quyền, nói: “Đa tạ Chung huynh góp lời thả thê nhi của ta về, ơn tình này ta xin khắc ghi.”
Chung Dực nhìn Chu Hạo Khiên, mãi lâu sau mới nói: “Không có gì, chẳng qua Chung mỗ chỉ không muốn Túc Thân Vương mang danh bất nhã, tôn phu nhân và ba hài tử, tất cả đều ở trong xe ngựa, Chung mỗ cáo từ ở đây, ngày sau gặp trên sa trường sẽ phân cao thấp!”
Chung Dực một mình một ngựa trở về lại Kinh thành, cầu gỗ lại được kéo lên, cửa thành từ từ đóng lại, Chu Hạo Khiên vung roi ngựa, dẫn xe ngựa trở về Miên thành. Trên đường đi không ai nói chuyện, chỉ im lặng di chuyển, Chung Dực là quân tử sẽ không trở mặt, nhưng bên cạnh Túc Thân Vương còn có Tống Thanh Bình, không thể không đề phòng người này.
Đạp trên cát vàng, cuốn theo bụi mù, sau một nén nhang cuối cùng cũng về tới Miên thành.
Chu Hạo Khiên ở cùng Tống Tiềm tại trạm dịch trong Miên thành, đám người lão Vương phi, Liễu Thanh Mi, Tần Vũ cũng ở đây, biết Minh Yên về đã ra cổng đợi sẵn, dân chúng cũng đứng chật ních đường lớn, đều muốn nhìn vị Úc Trắc phi danh trấn thiên này rốt cuộc là nhân vật bực nào.
Chu Hạo Khiên tự mình tiến lên vén màn xe, nhìn Minh Yên ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, bốn mắt nhìn nhau, nhiều lời muốn nói lại không thể giãi bày ở chỗ này. Chu Hạo Khiên vươn tay đỡ Minh Yên xuống xe, hai tay nắm chặt, tâm ý tương thông, cùng nhìn nhau cười, thiên ngôn vạn ngữ không nói thành lời, kiếp sau có thể trùng phùng đã là vô cùng may mắn, khóe miệng cong lên thành nụ cười, trong mắt lấp lánh ánh nước, lập tức lan ra mọi người xung quanh, đường lớn yên tĩnh không tiếng động, có thể nghe được tiếng lá rơi.
Mọi người chỉ nhìn thấy Úc Trắc phi mặc áo hoa chiết chi màu xanh ngọc, khoác áo ngoài gấm màu trắng bạc, cùng váy mã diện hoa văn bát bảo tới đầu gối, tóc búi kiểu thiên vân, cài một cây trâm ngọc bích, nhẹ nhàng thanh thoát đứng vững ở đó, dường như khiến trời đất mất hết đi tất cả màu sắc, ráng chiều tà phủ lên thân nàng một tầng ánh sáng đỏ rực, làm người ta không dám nhìn gần.
Minh Yên nhìn thấy lão Vương phi thì vội vàng đi tới, quỳ trên mặt đất hành đại lễ một cách chuẩn chỉ: “Tôn tức khấu kiến tổ mẫu, tổ mẫu vẫn mạnh khỏe chứ ạ?”
Lão Vương phi kéo Minh Yên dậy, gật đầu nói: “Khỏe, khỏe lắm, bây giờ con trở về càng khỏe hơn. Nha đầu, con chịu khổ rồi…”
Bà cháu tình thâm, quan tâm hỏi thăm, ánh mắt của mọi người đang không ngừng đánh giá Minh Yên, một đám tướng lĩnh vốn đã rất ấn tượng về vị Úc Trắc phi vang danh thiên hạ này, hôm nay gặp mặt lập tức thất thần, nam tử chinh chiến bên ngoài lâu ngày làm gì gặp được nữ tử yêu kiều như vậy, hèn chi tiểu Vương gia nhớ mãi không quên là phải rồi.
Tống Tiềm nhìn Minh Yên, khóe miệng nở ra nụ cười tươi, ngay cả sâu trong đôi mắt ấy cũng mang theo ngập tràn vui mừng. Liễu Thanh Mi và Tần Vũ vẫn luôn đứng ở phía sau, một người hận không thể lập tức chạy tới bên cạnh Minh Yên, kéo tay nàng nói chuyện ba ngày ba đêm, một người nhìn thấy nụ cười trên mặt An Thân Vương mà trầm ngâm.
Mãi đến khi tiếng khóc của hài nhi vang lên, lúc này mọi người mới nhớ tới trong xe ngựa còn có ba bảo bối, nhất thời lại cuống lên, vội vàng ôm ba hài tử xuống xe ngựa, lại sợ hài tử trúng gió mà bọc cẩn thận mang vào trong viện.
Lạc Bạch ngồi trên mái hiên nhìn đoàn người dần đi xa, đôi mắt nhìn xuyên qua tất cả mọi người, chăm chú nhìn vào mặt của một đứa bé, đứa bé kia nhìn thấy cảnh như vậy mà lại không hề sợ hãi, vẫn ngoan ngoãn im lặng, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không biết là đang suy nghĩ gì…
“Đang nhìn gì thế?” Phượng Thủy ngồi xuống bên cạnh Lạc Bạch, từ nãy đến giờ luôn cảm thấy Lạc Bạch khác thường.
“Hài tử.” Lạc Bạch đáp cụt lủn, mãi đến khi đoàn người rẽ vào hậu viện, không nhìn thấy được khuôn mặt đứa bé kia nữa thì mới thôi, cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Nàng thích hài tử? Chúng ta tự sinh một đứa không phải tốt hơn đi nhìn con của người khác à?” Trong mắt Phượng Thủy mang theo mong đợi, hắn đã muốn có hài tử từ lâu, nhưng Lạc Bạch đáng ghét này lại không chịu sinh, hại hắn buồn bực rất lâu rồi.
Lạc Bạch quay đầu nhìn Phượng Thủy, mãi lâu sau mới nói: “Ta chỉ thích Đại nữ nhi của Chu gia.”
Phượng Thủy cau mày hỏi: “Nói gì thế? Chẳng phải con của mình càng tốt hơn sao?”
Trái tim Lạc Bạch như thắt lại, bật thốt: “Cứ như kiếp trước ta đã biết đứa bé ấy, Phượng Thủy, ta rất thích con bé…”
Lại thêm một lần nữa Phượng Thủy chứng thực đôi lúc suy nghĩ của mình và Lạc Bạch không đi chung đường, nói cái gì đây không biết… Sau khi bình tĩnh lại mới bảo: “Đợi chiến sự kết thúc chúng ta sinh một hài tử thì nàng sẽ không còn cảm thấy như vậy nữa.”
“Thật không?”
“Thật!”
“Thật không?”
“Thật!”
“Được!”
Người nào đó mừng như điên, suýt chút nữa ngã từ trên mái hiên xuống, đúng là không dễ dàng mà, muốn có hài tử còn phải dỗ dành như này, trên đời này còn có trượng phu nào như hắn không?
Tống Tiềm bày tiệc tối, chúc mừng Minh Yên bình an trở về, bởi vì đang thời chiến loạn nên những quy tắc rắc rối trước kia đều bị bỏ qua một bên, trong yến tiệc có hầu hết các tướng lĩnh trong quân, hai vị Trắc phi của An Thân Vương và lão Vương phi cũng có mặt, thoải mái theo sự sắp xếp, mọi người vui vẻ ăn uống một trận.
Nhưng dù là vậy mọi người cũng không dám uống say, dẫu sao vẫn đang trong thời chiến, phải đề cao cảnh giác, ngược với đó là ba hài tử chọc mọi người cười không ngớt. Nhất là Nhị tiểu thư của Chu gia, còn nhỏ như vậy mà nhìn thấy ai cũng không sợ người lạ, luôn cười rất tươi. Thường nói quân nhân nhiều sát khí, trẻ nhỏ nhìn thấy sẽ sợ, nhưng vị Nhị tiểu thư này không chỉ không khóc mà cái miệng không có răng còn cười toe toét quên cả trời đất, có tướng lĩnh có cố ý đùa bé, dí sát mặt vào mặt bé, ai ngờ đứa bé này còn vươn tay túm lấy râu của người ta, tay bé tí hon mà lại có lực rất mạnh, lập tức chọc mọi người cười vang liên hồi. Hai hài tử còn lại dù không hoạt bát bằng nhưng cũng im lặng tròn mắt nhìn nhìn xung quanh, đôi mắt kia không nổi gợn sóng khiến người ta phải tấm tắc lấy làm lạ, đều nói ba hài tử này quá khác với hài tử bình thường.
Lập tức có người phụ họa, quả nhiên hài tử được sinh ra trong thời chiến loạn không bình thường, mỗi khi có người nói câu này, lão Nhị của Chu gia càng tươi tươi, lão Đại và lão Tam cũng sẽ nở một nụ cười nhạt, lại có người hô lên: “Đúng là chuyện lạ, ba hài tử này như nghe hiểu lời chúng ta nói, biết khen chúng nó mà cười này.”
Nghe người này nói như vậy, Minh Yên bèn kể lại khoảng thời gian trốn chạy cho mọi người nghe, vì để tránh truy binh, mỗi lần nguy cấp, chỉ cần bảo ba hài tử không được khóc, không được phát ra tiếng động thì cả ba hài tử tuyệt đối sẽ không tạo ra một chút tiếng động nào. Nếu không nàng mang theo ba hài tử đã bị bắt từ lâu rồi.
Mọi người lấy làm kỳ quái, càng yêu quý ba hài tử hơn, thay phiên ôm tới ôm lui, nhưng thương thay một đám nam nhân thô kệch ôm hài tử mà cẩn thận từng li từng tí như ôm địa lôi. Mãi đến khi ba hài tử buồn ngủ, mọi người mới tan tiệc trở về vị trí của mình.
Ba bà vú ôm hài tử trở về phòng đã chuẩn bị trước, Chu Hạo Khiên nắm tay Minh Yên dạo bước dưới ánh trăng bạc, không có gì khiến hắn hạnh phúc hơn thời khắc này, mất rồi tìm lại được, là điều làm cho người ta cảm tạ và mừng rỡ nhất, sau từng lớp hoa lá là một đôi bóng hình dựa gần nhau từ từ biến mất nơi cuối con đường.