Minh Yên về lại tiểu viện của mình nhìn mấy hài tử vui vẻ chạy nhảy nô đùa, trong mắt càng nồng đượm ưu sầu, diệt cỏ phải diệt tận gốc, một khi thua trận, chỉ trong nháy mắt thôi những hài tử kia sẽ đầu một nơi thân một nẻo, càng nghĩ càng thêm sầu bi.
Lan Lăng mang theo hộp đồ ăn nhẹ đi đến, nhìn Minh Yên nói: “Mau ăn gì đi, cả ngày nay muội cũng mệt rồi.”
Minh Yên cố gắng nặn ra nụ cười, nói: “Vẫn là Tứ tỷ tỷ thương ta nhất, ta đang đói bụng lắm rồi đây.” Minh Yên cũng không khách sáo, bưng chén cháo Lan Lăng đưa tới lên uống từng ngụm nhỏ, bên trong khay còn có hai món ăn kèm không nhiều, bây giờ đang phải tiết kiệm lương thực, Minh Yên nhìn thấy vậy bèn nói: “Dặn phòng bếp sau này ngoại trừ đồ ăn cho mấy hài tử cần đầy đủ chút thì cơm của ta cũng giống mọi người, không cần vượt quá khẩu phần, đang trong thời kỳ đặc thù, tất cả mọi người cùng tiết kiệm.”
Lan Lăng gật đầu, nói: “Chúng ta cùng nhau cố gắng, có thể làm được gì thì cố gắng hết sức làm, ăn ít một miếng không đói chết được, nhưng binh lính thủ thành thì không thể đói bụng.”
Hai tỷ muội nhìn nhau cười, Minh Yên ăn nhanh cơm, đúng lúc này mấy nha hoàn mới lần lượt trở về, mầy người bẩn thỉu từ đầu tới chân, hóa ra tất cả đều đến tiệm rèn hỗ trợ, giúp đỡ phân loại sắp xếp binh khí, lựa đồ bị hỏng ra cho thợ rèn sửa chữa, còn giúp đỡ thu nhặt mũi tên vào túi, bận rộn cả ngày.
Minh Yên vội bảo mọi người đi tắm rửa ăn cơm, không cần ai ở bên hầu hạ, đã có không ít người chăm ba hài tử, còn những người không cần thiết thì đều đi cống hiến sức lực của mình thủ thành. Mấy tiểu nha hoàn ríu ra ríu rít, khoa chân múa tay kể cho Minh Yên nghe mọi người tán dương khí thế oai phong lẫm liệt của Minh Yên trên tường thành như thế nào, giúp Minh Yên vui vẻ hơn, nhìn tất cả mọi người tích cực như vậy, trong lòng Minh Yên càng có thêm niềm tin.
Mấy hài tử chơi được một hồi, lần này nhị khuê nữ của Chu gia rất ngoan ngoãn, không khóc quấy với mẫu thân, Minh Tấn dẫn đệ muội đi qua một gian phòng khác, lão Đại và lão Tam của Chu gia thì mấy ngày nay đã hoạt bát hơn nhiều, đôi mắt không còn trầm tĩnh như trước nữa, đã có thêm mấy phần linh động rồi, Minh Yên càng nhìn càng vui vẻ, cả người cũng nhẹ nhõm thư thái hơn.
Sau khi tự ru mấy hài tử ngủ, lúc này nàng mới giao cho nhũ mẫu. Minh Yên nhẹ nhàng đẩy cửa trở về phòng của mình, ánh trăng sáng trong như nước, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, cả phòng được phủ lên một lớp bàng bạc. Thật ra hôm nay Minh Yên mệt mỏi vô cùng, ngã xuống giường muốn ngủ thiếp đi, nhưng trong lòng vẫn cứ bồn chồn lo lắng không thôi, không biết nửa đêm Nhạc Tắc Sơn có công thành không…
Một đêm mộng đẹp, tuyệt nhiên không có công thành lúc nửa đêm, chỉ là khi mặt trời lên, mọi người vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn thì đã nghe thấy từng đợt âm thanh chấn động ầm ầm, trong nháy mắt cả tòa nhà đều rung chuyển, tất cả mọi người vội vàng chạy ra khỏi nhà.
Minh Yên nhanh chóng thay y phục rồi chạy ra bên ngoài, nhìn thấy Liễu Thanh Mi chạy từ ngoài vào, nàng ấy vừa nhìn thấy Minh Yên thì lập tức hô lên: “Úc tỷ tỷ, bắt đầu công thành rồi, tỷ nghe thấy không.”
Minh Yên gật đầu, dặn bà vú ma ma chăm sóc hài tử, tạm thời quân địch chưa thể đánh vào, nàng dẫn Liễu Thanh Mi qua xem lão Vương phi trước, thần sắc của lão Vương phi vẫn ổn, bảo Minh Yên cứ đi làm việc không cần quan tâm đến bà, nhưng Minh Yên không yên lòng nhờ Liễu Thanh Mi ở lại chăm sóc lão Vương phi, Liễu Thanh Mi nghĩ dù sao mình không không giúp được công lao lớn mà chỉ thêm vướng tay chân, nhưng chăm sóc người khác thì vẫn có thể, thế là gật đầu đồng ý.
Minh Yên ra khỏi dịch quán, bước qua con phố dài đi thẳng tới cổng thành, chắc hẳn lúc này đám người An Thân Vương đều đang canh giữ trên tường thành, cũng không biết phía bên Chu Hạo Khiên như thế nào, trong lòng càng lo lắng.
Trên đường đi, mọi người thấy Minh Yên thì đều niềm nở chào hỏi, thái độ rất tôn kính, ngược lại khiến Minh Yên có hơi bối rối, bước lên tường thành, phóng tầm mắt nhìn, khắp nơi là mũi tên gãy, có còn binh sĩ bị thương ngã xuống, đội quân y đang bận rộn băng bó vết thương, vết thương nhẹ sẽ không xuống tường thành, chỉ ai bị thương nặng mới có thể được khiêng xuống chữa trị, lại một lần nữa Minh Yên chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, tim như thắt lại.
Đúng lúc này có một mũi tên bắn thẳng tới, Minh Yên nhất thời không chú ý, đợi khi nhìn thấy thì sợ chết khiếp nhưng đã không còn kịp để tránh đi, đột nhiên bị một người đẩy, Minh Yên lập tức ngã xuống một bên, mà ngay khắc đó một mũi tên xoẹt qua tai Minh Yên cắm lên tường thành, đuôi tên vẫn còn không ngừng rung rung.
Minh Yên che tai, cảm thấy nóng ướt, có chất lỏng dính dính trên tay, ngẩng đầu nhìn lại nhận ra người cứu mình là một binh sĩ bên cạnh, Minh Yên vội vàng nói với binh sĩ kia: “Đa tạ tiểu ca cứu giúp, Minh Yên vô cùng cảm kích.”
“Không… Không sao, Úc Trắc phi nữ trung hào kiệt, cứu được người là vinh hạnh của tiểu nhân…“
Đúng lúc này đám người Tống Tiềm vọt tới, nhìn thấy Minh Yên bị thương thì mặt Tống Tiềm lập tức đen xì, vươn tay đỡ Minh Yên đứng dậy, nhìn lại về phía bên kia tường thành, hóa ra không phải tên lạc mà là có người cố ý muốn bắn chết Minh Yên, lúc này cung thủ kia đang cưỡi ngựa bên cạnh Nhạc Tắc Sơn, thế mà còn ngạo mạn vung cung tên trong tay, vẻ đắc ý lộ rõ trên mặt.
Minh Yên đứng bên cạnh Tống Tiềm, trong lòng cũng hoảng sợ một trận, lực tay của người kia thật là mạnh, Minh Yên vẫn nhớ rõ lúc mũi tên kia ghim vào tường thành.
“Mang cung tên đến đây!” Tống Tiềm quát.
Lập tức có binh sĩ dâng cung tên lên bằng hai tay, đôi mắt của Tống Tiềm như biển sâu nheo lại bắn ra sát khí, hắn kéo cung, nhắm chuẩn tới binh sĩ bắn lén bên cạnh Nhạc Tắc Sơn kia.
Tất nhiên nam nhân kia cũng nhận ra hành động của Tống Tiềm, hắn cũng lập tức kéo cung, vội vàng phi ngựa bắt đầu chạy, như vậy thì xác suất bắn trúng mục tiêu sẽ thấp đi rất nhiều, nhưng tỷ lệ hắn bắn trúng Tống Tiềm cũng thấp đi. Song, cao thủ chân chính sẽ không bị những yếu tố này cản trở.
Minh Yên chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi, nhìn Tống Tiềm vẫn bình tĩnh như cũ, cung tên trong tay từ từ di chuyển tới góc độ tốt nhất, không hề lưỡng lự, sự vững vàng đó khiến những người xung quanh cũng vững tâm theo, dường như ngay cả gió cũng ngừng bước muốn quan sát trận quyết đấu này.
Dây cung vang lên, tên được bắn ra, như sao băng vọt bay. Cùng lúc đó, tên của nam tử kia cũng đã rời cung, cái khiến người ta không thể tưởng tượng được là tên của hai người lại giao nhau giữa không trung, chỉ nghe thấy một tiếng vang, hai tên đều gãy đôi rồi rơi xuống. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng hét thảm vang lên trong không trung, mọi người ngước mắt nhìn, thấy trước ngực nam tử kia đỏ tươi một mảng, có một mũi tên bắn xuyên qua ngực từ phía sau.
Ai bắn chết hắn? Mọi người kinh hãi, mũi tên kia được bắn xuyên từ sau lưng, mũi tên của Tống Tiễm đã gãy khi va chạm với mũi tên của nam tử kia, đúng lúc này, nơi phương xa cát bụi mù mịt, tiếng chém giết như tiếng sấm nổ, trông như có tới mấy vạn người, chẳng lẽ viện binh tới rồi?
Tiếng vó ngựa rung chuyển đất trời xen lẫn tiếng ngựa hí, tiếng la hét phẫn nộ, nhìn nơi xa xa, trong cát bụi mịt mù có giáp sáng chói vô cùng lóa mắt khiến trái tim Minh Yên đạp nảy lên, bóng hình kia quá thân quen, hắn đã về, sao có thể chứ? Không phải đang bị Chung Dực cầm chân ở dốc Lạc Nhạn sao?
Trên mặt Tống Tiềm lộ ra nét vui mừng, nhìn Minh Yên nói: “Hạo Khiên về rồi, chắc chắn mũi tên vừa rồi do đệ ấy bắn.”
Trong chớp mắt, tin tức về viện quân của Chu Hạo Khiên lan khắp tường thành, tất cả mọi người đều phấn khởi, sĩ khí tăng vọt, như người chết chìm tìm được gỗ nổi, mọi người lập tức reo hò.
Nhạc Tắc Sơn vung cờ lên, nhân mã dưới trướng của hắn lập tức biến hóa thành một thế trận kỳ quái, nhưng nhân mã của Chu Hạo Khiên vẫn không ngừng đánh tới về phía này, cả đội phi nước đại lao tới như dây cung, tràn ngập sức mạnh.
Ngay vào lúc này, Tống Tiềm đột nhiên hô to: “Khúc Tường, lập tức dẫn binh xuất thành, phối hợp với tiểu Vương gia tạo thế trận tiền hậu giáp kích, nhất quyết phải đánh lui Nhạc Tắc Sơn ra xa năm mươi dặm!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Khúc Tường là tướng lĩnh thủ thành của Miên thành, nhận lệnh lập tức phất tay chỉ huy thuộc hạ của mình, chỉnh đốn binh mã, cho mở cổng thành, hỏa tốc xuất kích.
Trận chiến này được miêu tả trong “Quần hùng chuyển” lưu truyền cho người đời sau rằng: Cuối thu năm Ung Hòa thứ bảy, Đề đốc Cửu Môn Nhạc Tắc Sơn bị Tuyên Đế bãi miễn lại được Túc Thân Vương trọng dụng lần nữa, lãnh năm vạn binh bao vây Miên thành, ý đồ một kích đánh hạ. Thế nhưng, Chỉ huy sứ Kinh Doanh Chu Hạo Khiên vốn đang bị giữ chân ở dốc Lạc Nhan lại bất ngờ xuất hiện, chỉ vỏn vẹn hai ngàn binh mã, buộc cành cây vào đuôi ngựa, lúc hành quân, cành cây quét tung cát vàng, từ xa nhìn lại chỉ thấy khói bụi mù mịt, tưởng là đại quân xuất hiện, mà thật ra chỉ là phô trương thanh thế, muốn dùng hai ngàn binh mã mở đường xông vào thành.
Nhạc Tắc Sơn không ngờ Chu Hạo Khiên lại đột nhiên xuất hiện, điều đầu tiên nghĩ ngay tới là Chu Hạo Khiên xuất hiện ở đây, vậy chẳng lẽ Chung Dực đã bại ở dốc Lạc Nhạn rồi? Trong lòng không khỏi run lên, càng không dám coi thường. Mà đúng lúc này, Khúc Tường dẫn theo hơn vạn binh mã xuất thành, ý đồ cùng Chu Hạo Khiên tấn công từ hai phía.
Nhạc Tắc Sơn gặp nguy không loạn, chỉ huy đại quân chia ra nghênh đấnh, lập tức binh mã hai nơi đại chiến cùng một chỗ, đám người Tống Tiềm đứng trên tường thành nhìn mà kinh hồn khiếp đảm, sầu lo vô cùng.
Ở trên cao nhìn xuống, Tống Tiềm nhanh chóng nhìn ra chỗ bất thường, có vẻ như binh mã phía Chu Hạo Khiên không nhiều, nghĩ tới đây trong lòng run lên, lập tức vỡ lẽ, lệnh cho mọi người trên tường thành dựng máy bắn đá, bắn đá về phía đại quân của Nhạc Tắc Sơn.
Bởi vì binh mã của Nhạc Tắc Sơn tập trung một chỗ, lực sát thương của máy bắn đá chắc chắn rất lớn, tảng đá bay đi, ánh hồng tóe sáng, mọi người thúc ngựa tránh né, rốt cuộc thì thế trận vững chắc của Nhạc Tắc Sơn cũng xuất hiện hoảng loạn vì bị chia cắt. Rút dây động rừng, Khúc Tường và Chu Hạo Khiên đều là lão tướng, lập tức chỉ huy quân đội xông pha chiến đấu, nhất thời bụi mù mờ mịt, vó ngựa rầm rầm, la hét như sấm, không ngừng có người ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cát vàng…
Ba bên phối hợp, cuối cùng đã đẩy lui quân của Nhạc Tắc Sơn xa mấy chục dặm, Chu Hạo Khiên dẫn theo quân tiến vào Miên thành, với chiến dịch này, đại danh của Chu Hạo Khiên càng vang dội, chỉ vỏn vẹn hai ngàn nhân mã đã đẩy lui được năm vạn tướng của Nhạc Tắc Sơn, lực lượng cách nhau quá lớn, khắp thế gian đều phải kinh ngạc. Đương nhiên cũng không thể bỏ qua công lao của Khúc Tường trong trận này, bởi vậy cũng là đánh một trận vang danh thiên hạ.
Minh Yên chạy xuống cổng thành, đứng ở bên nhìn Chu Hạo Khiên cưỡi ngựa chạy vào thành, không có điều gì có thể làm cho người ta kích động hơn thời khắc này.
Chu Hạo Khiên phi ngựa chạy nhanh như gió lốc tới, chỉ thấy hắn xoay người duỗi cánh tay mạnh mẽ ôm Minh Yên lên lưng ngựa, Minh Yên hoảng sợ hô lên, hai má ửng hồng, các tên đáng ghét này càng ngày càng to gan rồi, thế mà lại dám ở trước mặt bao nhiêu người làm chuyện này. Bốn mắt nhìn nhau, Minh Yên nói: “Thả ta xuống, ở đây nhiều người.”
Chu Hạo Khiên cười ha ha, ghì chặt dây cương, nhìn mọi người cười nói: “Các huynh đệ, Chu Hạo Khiên ta có nên ôm không?”
“Ôm! Ôm!” Mọi người hô to, cười vang từng trận, đã lâu rồi không cười vui vẻ như vậy.
“Các huynh đệ, nữ nhân của ta như vậy có xứng đáng để ta trở về cứu không?”
“Xứng đáng!”
“Thường nói tướng quân giận dữ vì hồng nhan, Chu Hạo Khiên ta là một kẻ phàm phu tục tử, không biết gì khác chỉ biết phải trung thành với chủ nhân của mình, bảo vệ nữ nhân của mình, dạy dỗ hài tử của mình, nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, bảo vệ Tổ quốc, trung quân yêu dân, đây mới là bổn phận nên làm. Hôm nay Nhạc Tắc Sơn vây đánh Miên thành muốn giết An Thân Vương, ý đồ bắn chết thê tử của Chu Hạo Khiên ta, loạn thần tặc tử của gian Vương, ai ai cũng có thể đánh giết, ép người quá đáng như thế, có thể nhẫn nhưng không thể nhục, đúng không?”
“Đúng!”
“Đêm nay Chu Hạo Khiên ta sẽ tập kích Nhạc Tắc Sơn, ai sẵn sàng theo ta xuất chinh thì hãy mài sắc đao kiếm của mình, cho chiến mã ăn no, đổ đầy ống tên bắn, quyết rửa sạch nhục nhã!”
Minh Yên không nghe rõ điều gì hết mà chỉ nhớ kỹ câu sau cùng, tối nay Chu Hạo Khiên muốn dẫn binh tập kích Nhạc Tắc Sơn, nhất thời có hơi lo lắng, nàng nhìn mọi người xung quanh sĩ khí tăng cao, xoa tay khởi động sẵn sàng chiến đấu, nhìn Tống Tiềm và Chu Hạo Khiên kề vai sát cánh, trước tinh thần phấn khởi, hăng hái kia, đột nhiên mắt nàng trở nên mơ hồ, đúng vậy, đang đánh trận, chớp lấy thời cơ phản công là chuyện hết sức bình thường, nàng không thể kéo chân hắn.
Cuối cùng Chu Hạo Khiên lại nhảy lên ngựa mang theo Minh Yên biến mất như một cơn gió, mãi đến khi về tới viện của mình, vào trong phòng, lúc này Chu Hạo Khiên mới ôm chầm lấy Minh Yên vào lòng, dịu dàng vuốt ve vành tai bị tương của nàng, thủ thỉ: “Làm ta sợ muốn chết, sao nàng to gan vậy, lại dám lên trên tường thành? Nàng không muốn sống nữa à?”
Trên người Chu Hạo Khiên có mùi mồ hôi, mùi máu tanh, người đầy đất vàng, nhưng thời khắc này Minh Yên nằm trong lòng hắn lại vô cùng an tâm, chợt nhớ tới hỏi Chu Hạo Khiên: “Sao chàng đột nhiên chạy về? Phía bên dốc Lạc Nhạn sao rồi?”
Nhìn ánh mắt lo lắng bồn chồn của Minh Yên, Chu Hạo Khiên khẽ cười một tiếng, không trả lời mà hôn lên môi nàng, từ nông tới sâu, mãi lâu sau mới thì thầm bên tai Minh Yên: “May mà có lá thư của nàng không thì kiếp này cũng không có cơ hội tạm biệt…”
Minh Yên sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng bất an không thôi, Chu Hạo Khiên chiến thắng trở về, đáng lẽ nàng nên vui mừng, nhưng điều này cũng đồng nghĩa rất có thể tình hình của Chung Dực vô cùng tệ, một bên thắng chắc chắn có một bên thua, không phải sao?
“Chung Dực huynh ấy… Sao rồi?” Suy cho cùng vẫn khó hỏi thành lời, Minh Yên nhắm mắt lại, biết rõ không nên hỏi nhưng vẫn hỏi.