Trong viện Thúy Ninh cực kỳ hài hòa, tất cả mọi người vây quanh lão Vương phi nói chuyện, ngay cả nữ nhi ít lộ mặt của Đại thiếu phu nhân là Thiện tỷ nhi cũng tới. Tiểu nha đầu chỉ mới hai tuổi, phấn điêu ngọc trác cực kỳ đáng yêu, yên lặng ngồi ở trong ngực Đại thiếu phu nhân, đôi mắt to tròn nhìn khắp nơi dường như không hề sợ người lạ chút nào.
Hôm nay lão Vương phi rất hào hứng, thỉnh thoảng Mục Trắc phi ở bên cạnh nói mấy câu đùa vui, Nhị thiếu phu nhân vốn là một người miệng ngọt dỗ dành lão Vương phi cũng rất vui vẻ, ánh mắt Chu Linh Tú nhìn Minh Yên vẫn không mấy vui vẻ như trước, Chu Linh Ngọc vẫn đối xử với Minh Yên giống như trước kia không có gì thay đổi.
Nhìn cả phòng nhốn nha nhốn nháo, tiếng cười nói rộn ràng, Minh Yên cảm thấy nhân sinh bách thái không có gì hơn cái này, rõ ràng trong lòng nghĩ cái khác, nhưng nói ra khỏi miệng, vươn tay ra làm lại là kiểu khác, sống trên đời ai cũng có nỗi đau của mình, ai cũng có tâm tư của mình.
“Minh Yên, gần đây khẩu vị có tốt không?” Lão Vương phi cười hỏi, khuôn mặt ấm áp, ngay cả trong ánh mắt cũng là ý cười không thể che hết.
Minh Yên vội vàng trả lời: “Tất cả vẫn như thường ạ, cảm tạ tổ mẫu đã quan tâm.”
“Vậy cũng thật lạ, nhớ mấy tháng đầu khi mang thai lão Đại ói không sót thứ gì, lúc trước ta mang thai Vương gia cũng không thể ngửi được mùi tanh, cháu thì ngược lại đúng là tốt số, hài tử này không hành người, là có phúc.” Lão Vương phi không ngừng cười ha hả, gật đầu liên tục, hai mắt đảo qua trên bụng Minh Yên.
Minh Yên cười nhẹ một tiếng, hơi rụt rè nói: “Tôn tức cũng nghe nhũ mẫu trong viện nói, đến tháng này sẽ nôn nghén, mà cháu lại ăn ngon ngủ ngon, chẳng có chút động tĩnh nào, vậy thì thật khác người, nhũ mẫu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, có mời lang trung đến khám mạch, lang trung kia nói thân thể không sao nên đừng lo lắng, tôn tức cũng không để trong lòng.”
Mục Trắc phi nhìn Minh Yên cười nói: “Có thể thấy là một người tốt phước, nữ nhân có thai đa phần đến tháng này không ai là không chịu tội, đừng nói là không ngửi được mùi thức ăn mặn, ngay cả ăn cơm cũng kén chọn vô cùng, đến lượt con thì ngược lại không có chút chuyện gì, sinh đứa bé ra hẳn cực kỳ tri kỷ, mới ở trong bụng đã biết thương xót người làm mẹ là con rồi.”
Minh Yên nghe lời này có chút kỳ quái, đảo mắt một cái là biết ngay Mục Trắc phi đang nghi ngờ nàng không mang thai đây mà, đang muốn nói chuyện lại nghe thấy Đại thiếu phu nhân nói: “Con cũng từng nghe nói có người mang thai nhưng không có triệu chứng gì nặng, không ngờ hôm nay xem như nhìn thấy rồi, Tam đệ muội thật may mắn, nhớ ngày đó ta mang thai Thiện tỷ nhi thật sự khó, gầy hẳn một vòng, ăn gì ói đó, không có chút xíu yên ổn ấy.”
Đại thiếu phu nhân khuyên giải thay Minh Yên, Minh Yên mỉm cười với nàng ấy, quay đầu nhìn lão Vương phi nói: “Tổ mẫu, nếu không yên tâm thì không bằng mời lang trung đến xem đi, tôn tức cảm thấy không có chuyện gì cả, ăn ngon ngủ tốt dù sao cũng hơn là bị giày vò.”
Nghe Minh Yên tự mình chủ động mời lang trung bắt mạch, mọi người đều biết thai này chắc chắn không thể giả được, chỉ có điều ai lại nghĩ tới là người tốt số như thế, người khác mang thai bị giày vò khủng khiếp, ăn không vô ngủ không được, buồn nôn kén ăn không thiếu thứ gì, Minh Yên thì lại chẳng có chút động tĩnh nào, sắc mặt hồng hào như anh đào, khẩu vị còn tốt hơn cả heo nhỏ, quả nhiên khiến người ta tức chết không đền mạng mà.
Lúc này Minh Yên nhân cơ hội bẩm báo chuyện muốn về nhà mẹ, lão Vương phi cười nói: “Cũng nên trở về xem thế nào, chỉ là trời lạnh mặc nhiều một chút, đi lại chậm rãi thôi.”
Minh Yên cảm ơn lão Vương phi, lại cười nói: “Tổ mẫu đừng lo, hôm nay tiểu Vương gia cũng cùng về với cháu, không sao đâu ạ. Cũng chỉ là nhớ phụ mẫu trở về thăm thôi, không có chuyện gì lớn ạ.”
Ý cười trong mắt lão Vương phi càng đậm hơn, Minh Yên là thứ nữ, còn là nữ nhi phòng ngoài được đón về Úc phủ không bao lâu, có ân tất báo như vậy là người lương thiện, sau đó lại dặn dò Minh Yên mặc nhiều quần áo giữ ấm, đi đường cẩn thận này kia, còn dặn dò Minh Yên phải mang theo quà biếu, lúc này mới vẫy tay để tất cả mọi người giải tán.
Sau khi mọi người giải tán, Tiền ma ma vịn lão Vương phi đi vào phòng trong, vừa đi vừa nói chuyện: “Úc Trắc phi có thể không quên ân huệ của đích mẫu xem như có lương tâm rồi, không biết có bao nhiêu thứ nữ sau khi nở mày nở mặt thì quay về nhà tìm đích mẫu gây rối đấy.”
Lão Vương phi gật đầu một cái, mặt đầy ý cười, gia hòa vạn sự hưng, làm chủ mẫu đương gia phải có lòng dạ mới được…
***
Trở về Vô Vi Cư, đúng lúc Chu Hạo Khiên vừa trở về, Minh Yên cười hỏi: “Bên Tứ tỷ phu chàng nói sao rồi?”
“Nói xong rồi, hôm nay nhất định sẽ trở về.” Chu Hạo Khiên cười nói, vươn tay nắm lấy tay Minh Yên, cảm nhận tay không quá lạnh mới yên lòng, lại nói: “Sau khi trở về nàng cẩn thận một chút, ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, mọi việc đều phải để ý.”
Minh Yên cảm thấy hắn thật sự dong dài, nhưng trái tim lại ngọt ngào, hai phu thê thay quần áo xong thì xuất phủ.
Minh Yên thật không ngờ Lan Lăng lại dẫn mấy đứa nhỏ theo, vừa bước vào cổng chính của Úc phủ thì nhìn thấy phu thê Lan Lăng cũng mới vừa bước vào cửa, vẫn chưa chào hỏi, Tống Minh Trình tinh mắt, quay đầu lại thì nhìn thấy phu thê Minh Yên thì chạy nhanh trở về, còn vừa chạy vừa hô: “Thất di mẫu…”
Một tiếng hô này không sao, Mẫn Nhu ở trong lòng Lan Lăng vẫn còn nhớ bèn ngọ nguậy thân thể muốn xuống đất, sau khi đáp xuống đất thì cũng chạy về phía Minh Yên, tiếng cười lanh lảnh, miệng không ngừng hô Thất di mẫu, Tống Minh Tấn bước nhanh mấy bước, kéo tiểu muội suýt chút nữa ngã nhào xuống đất lại, răn dạy nói: “Sao lại không có phép tắc như thế? Người đứng đó, muội chạy nhanh như thế làm gì?”
Mẫn Nhu làm mặt quỷ với Tống Minh Tấn, giọng trẻ non nớt nói: “Đại ca thật hung dữ, không chơi với ca…”
Tống Minh Tấn không thèm để ý, chậm rãi nói: “Ừ, được, nhớ kỹ đấy! Sau này bị Nhị ca của muội bắt nạt không được tìm ta khóc nhè, không được tìm ta trút giận cho muội!”
Minh Yên đứng ở đàng xa nhìn mấy đứa nhỏ đấu võ mồm thì không khỏi nở nụ cười, vươn tay kéo Chu Hạo Khiên nói: “Nếu ta có ba hài tử như vậy không biết sẽ vui như thế nào, nếu trong bụng có ngay ba đứa thì thật tốt…”
Nhất thời Chu Hạo Khiên không biết nên khóc hay nên cười, nhìn Minh Yên nói: “Ý nghĩ cổ quái này ở đâu ra thế, một hài tử cũng đã rất nguy hiểm rồi, còn muốn tận ba đứa? Nàng ấy, đừng có ý nghĩ này nữa, ngày tháng còn dài, muốn bao nhiêu sau này từ từ sinh…”
Minh Yên cười nhẹ một tiếng, vốn cảm thấy bụng của mình có hơi là lạ, gần đây thường xuyên nằm mơ thấy một vài giấc mơ kỳ quái, nhưng sau khi thức dậy lại chẳng nhớ được chút nào, nhưng Minh Yên biết chắc chắn mình đã nằm mơ, chỉ là không nhớ được đã mơ những gì mà thôi. Hiện tượng này đã rất nhiều ngày rồi, có điều Minh Yên không muốn để cho Chu Hạo Khiên lo lắng cho nên vẫn chưa nói cho hắn biết, dường như Minh Yên mơ hồ nhớ ở trong mơ thường xuyên nhìn thấy ba ánh sáng lấp lánh, nó mông lung không rõ, cho nên vừa rồi nói đến ba bào thai, đến chính mình còn thấy buồn cười, đừng nói ba bào thai, chỉ một đứa thôi có thể bình an sinh ra đã là thần Phật phù hộ rồi.
Minh Yên mang thai không thể bế Mẫn Nhu, Chu Hạo Khiên bế cô bé lên, cười nói: “Mẫn Nhu à, trong bụng Thất di mẫu của con có một tiểu muội muội tiểu đệ đệ cho nên không thể ôm con, Chu thúc thúc ôm con có được không?”
Mẫn Nhu nghe không hiểu lắm, nhưng cô bé cũng rất thích Chu thúc thúc nên gật đầu đáp, Minh Tấn và Minh Trình ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Minh Yên, Minh Trình cười nói: “Sau này con lại có bạn chơi rồi, tránh cho Mẫn Nhu như cái đuôi nhỏ đi theo sau con cả ngày.”
Minh Tấn nhìn Minh Trình một cái, lại nhìn sang Minh Yên, ánh mắt dừng ở trên bụng Minh Yên, bụng mới hơi gồ lên, cách lớp quần áo dày không thể nhìn ra được gì, cậu khẽ cau mày, hồi lâu nói: “Đệ nghĩ hay nhỉ, đợi Thất di mẫu sinh hài tử ra đệ đã bắt đầu đi học rồi, hài tử vừa mới sinh không thể đi không thể nói, chơi với đệ kiểu gì? Đần độn.”
Minh Trình buồn bực, trợn mắt liếc Đại ca nhà mình một cái, quyết định không để ý đến cậu, cười nói với Minh Yên: “Thất di mẫu, đến lúc đó sau khi sinh tiểu đệ đệ tiểu muội muội ra phải tìm con chơi đó…”
Một đoàn người cười cười nói nói đi lên phía trước, chẳng mấy chốc gặp được Úc Duy Chương và Đại phu nhân đi ra nghênh tiếp, mọi người hàn huyên đôi câu rồi cùng đi đến đại sảnh, vừa đi tới ngưỡng cửa còn chưa đi vào thì lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân truyền đến, mọi người quay đầu lại nhìn thấy thấy phu thê Lan Cúc đi đến, không ngờ hôm nay Lan Cúc dẫn theo U tỷ nhi, nhất thời càng thêm náo nhiệt.
Cách một đám người, Minh Yên nhìn về phía Chung Dực, hình như hắn gầy đi rất nhiều, hoàn toàn trái ngược với ngày trước, nhất là đôi mắt kia, trong lòng Minh Yên khẽ run lên, trong đôi mắt kia bị một màng sương lạnh bịt kín, nào còn bộ dáng văn nhã như ngày trước, thay đổi như vậy dường như Minh Yên nhất thời không tiếp nhận nổi, Chung Dực trong ký ức của nàng lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, trong đôi mắt kia chứa đầy ánh mặt trời, lúc nhìn người khác sẽ khiến người đó cảm thấy cả người ấm áp, rất khác với dáng vẻ chống cự người ngoài ngàn dặm này, trong lòng hơi trầm xuống, thay đổi, cũng thay đổi rồi!
Chu Hạo Khiên nhìn vẻ mặt Minh Yên khẽ mím môi lại, ngước mắt lên nhìn Chung Dực, gần đây hai người giao thủ rất nhiều, không nói đến đối chọi gay gắt ở trên triều đình, riêng tư cũng ngươi tới ta đi, hôm nay hai người gặp mặt nhau ngược lại sóng yên gió lặn, ai cũng không biểu hiện lòng thù địch của mình ra.
Lan Phương ở xa nhìn một đám người không ngừng hàn huyên cười nói, còn mình thì phải trốn ở trong góc phòng không thể đi ra, trong lòng không khỏi cảm thấy uất nghẹn, bất kể là Lan Cúc, Lan Lăng hay Minh Yên, mỗi một người đều cười xinh đẹp như hoa, nhất thời làm lòng nàng ta đau nhói, dựa vào đâu mà bọn họ có thể tùy ý như vậy, còn mình thì lại chịu đựng đủ loại trách móc…
Bởi vì là tiệc nhà, tất cả mọi người đều quen biết nhau nên cũng không lẩn tránh như lúc trước, ngay cả Lan Phương cũng bị mời ra ngoài, chỉ có điều sau khi đi ra, Lan Phương vẫn ngồi bên cạnh Lan Cúc, rất ít nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng nhìn mọi người, phụ họa một câu, cực kì yên tĩnh, lịch sự nhã nhặn, nhìn qua đúng là điển hình của một tiểu thư khuê các, nếu không phải biết rõ thủ đoạn của nàng ta, thật sự sẽ bị lừa.
Minh Yên cười lạnh một tiếng, từ trước đến nay Lan Phương luôn giả bộ, kỹ thuật cao siêu, thủ đoạn hạng nhất.
Chung Dực như có như không liếc nhìn Lan Phương một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh băng rồi lập tức biến mất, ngón tay nắm lấy chén trà có hơi trắng, hờ hững ngước mắt lại chạm phải ánh mắt dò xét của Minh Yên ngồi ở phía đối diện, trong lòng Chung Dực căng thẳng bèn xoay đầu đi, hắn luôn có một ảo giác, cảm thấy Minh Yên chính là Lan Nhụy, thật sự là một chuyện khiến hắn không có cách nào tự kiềm chế được, hắn cảm thấy đầu mình bị hỏng rồi, sao có thể kéo hai người không có liên quan gì với nhau lại thành một người được, chẳng lẽ là vì bó hoa ngày hôm đó?
Chung Dực mím chặt môi, tròng mắt lập tức tối lại.
Chu Hạo Khiên vẫn luôn quan sát Chung Dực, đôi mắt lập lòe ánh sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì, Úc Duy Chương nói chuyện câu có câu không với Tống Tần, nhưng Tống Tần là người ít nói nên thường hay đáp qua loa cho qua chuyện, may mà còn có mấy đứa nhỏ ở đây, nếu không thật sự bầu không khí nó lạnh lắm.
U tỷ nhi chơi đùa cùng Mẫn Nhu, hai tiểu cô nương thỉnh thoảng nói một vài câu chọc cho người lớn cười ha ha, không hiểu sao Minh Trình và Minh Tấn đều không trêu chọc U tỷ nhi, chững chạc đàng hoàng ngồi ở trên ghế, lưng eo thẳng tắp, tư thế đoan chính, nhìn là biết được dạy dỗ rất nghiêm.
Lan Lăng thấy bầu không khí trầm xuống thì cười nói: “Gần đây Thất muội muội ăn uống thế nào? Có thai muội phải cẩn thận chú ý mới được.”
“Vẫn tốt, hài tử trong bụng cực kỳ an tĩnh, cũng không có nôn nghén, ăn ngon ngủ tốt.” Minh Yên khẽ cười nói, lúc nói đến đứa bé trong bụng trên mặt không khỏi hiện lên vầng sáng dịu dàng.
Lan Phương nghe nói thế thì nhìn Minh Yên một cái, hai mắt dừng ở trên bụng nàng, một cô nương chưa xuất giá đương nhiên không tiện nói về những chuyện này, chỉ yên lặng ngồi nghe, ngón tay lại siết thật chặc, Minh Yên đúng là tốt số, Lan Lăng vẫn chưa mang thai, Minh Yên thì lại có trước, chỉ sợ địa vị ở vương phủ không dễ dao động, hài tử… chính là gốc rể của chỗ dựa!
Lan Cúc thì dặn dò Minh Yên mấy câu, bảo nàng chú ý nhiều một chút, ở trước mặt Chu Hạo Khiên, Đại phu nhân cũng không phải đứa ngốc, cũng cực kỳ quan tâm đến Minh Yên, nhất thời bầu không khí ấm áp trở lại. Thế nhưng Đại phu nhân lại thấy gai mắt Lan Lăng, không ngờ nàng ấy sống ở Tống gia không tệ chút nào, mấy đứa nhỏ hình như cũng rất nghe lời nàng ấy, trước kia nhìn không ra Lan Lăng lại khiến người ta yêu thích như thế, đúng là chuyện lạ!
Nói được mấy câu lực chú ý của đám nam nhân lập tức chuyển đến chuyện triều chính, trò chuyện rôm rả, mấy tỷ muội thì dẫn mấy đứa nhỏ chơi đùa ở trong sân, đến giữa trưa, cuối cùng mặt trời cũng ló ra khỏi đám mây, Minh Yên đi ở phía sau, Lan Lăng và Lan Cúc chăm sóc mấy đứa nhỏ đi ở phía trước, bước chân của Lan Phương cũng chậm lại, không lâu sau thì đi sóng vai cùng Minh Yên.
Minh Yên kéo chặt áo khoác trên người, trong tay ôm lò sưởi, Bạch Hinh và Tuyết Hủy đi theo phía sau cho nên không sợ Lan Phương làm ra chuyện gì, chỉ có điều không biết Lan Phương cố tình đi chậm lại là muốn làm gì, khóe môi chứa đầy ý cười, có lẽ có người thật sự không kiềm chế được rồi!