Minh Yên gật đầu một cái, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn, nói: “Mấy ngày nay đạp ghê lắm, chẳng lẻ vì có hai đứa nên ta cảm thấy lúc bụng chuyển động rất kịch liệt nhỉ.”
Bạch Hinh cười hì hì nói: “Nhất định là vậy, Thái y nói người thật sự tốt phúc mang thai hai hài tử mà vẫn có thể ăn ngon ngủ ngon, chẳng hề có chút mệt mỏi nào, nếu là người khác thì chưa chắc đã được như người.”
Hai người vừa nói vừa cười đi vào Kim Hoa Hiên, trong phòng đã được đốt lò sưởi nên rất ấm áp, Minh Yên vào phòng nhìn Liên Song nói: “Vẫn là em nhanh nhẹn, trong phòng ấm lắm.”
“Đúng vậy, bây giờ trong bụng người có tận hai tiểu chủ tử đấy ạ.” Nói đến đây Liên Song đột nhiên ngừng lại, nhìn Minh Yên nói: “Chủ tử, lần trước Thái y đến nói những lời nào người còn nhớ rõ chứ?”
Minh Yên nhíu mày, ngồi ở trên sạp lớn, nhận lấy lò sưởi tay Liên Song đã chuẩn bị từ trước cầm ở trong lòng bàn tay, hỏi ngược lại: “Nói cái gì?”
“Không phải lần trước Thái y nói trong bụng của người có thể sẽ có hai hài tử sao?” Liên Song híp mắt cười nói.
Minh Yên gật đầu nói: “Có nhớ, cũng không phải nói một lần, mà sao thế?”
Liên Song vươn tay kéo Bạch Hinh ra vẻ thần bí nói: “Lần trước nô tỳ tiễn Thái y ra ngoài, nghe Thái y kia lẩm bẩm, nói là mạch tượng của người kỳ quái, giống song thai nhưng lại không giống, sau đó còn nói gì đó nhưng em nghe không rõ, nhưng em nghe được một câu, lúc đó Thái y vỗ trán, vẻ mặt sầu khổ nói: Chẳng lẽ là tam thai… Chủ tử, không biết chừng trong bụng người thật sự có ba tiểu chủ tử đấy?”
Minh Yên lập tức bị dọa sợ, nhìn Liên Song nói: “Nói bậy bạ gì đó, em thật sự xem ta là heo à? Song thai đã rất hiếm thấy rồi, nếu một mạch sinh liền ba hài tử, vậy ta thật sự nổi danh thiên hạ đấy, huống chi lúc sinh một hài tử rất nguy hiểm, hai đứa tiểu Vương gia đã bắt đầu lo lắng, nếu ba đứa… vậy phải làm sao cho tốt? Chắc chắn sẽ không đâu.”
Bạch Hinh nhíu mày nói: “Hình như có mấy lần Thái y không có nói rõ là song thai, chỉ nói là có thể, mỗi lần đều nói đợi đủ tháng sẽ bắt mạch kỹ lần nữa.”
Minh Yên nghe lời Bạch Hinh nói thì cẩn thận nhớ lại, dường như thật sự có chuyện như vậy, nếu trong bụng thật sự có ba hài tử, vậy nàng thật sự phải nơm nớp lo sợ cả ngày rồi…
Đang nghĩ ngợi thì Lan Lăng đi vào, Minh Yên ném sầu lo ở trong lòng qua một bên, nhìn Lan Lăng cởi áo khoác màu hồng nhạt ở trên người xuống, dặn dò Liên Song pha bình trà, Lan Lăng giao xiêm y cho tỳ nữ của mình rồi mới đi tới ngồi xuống đối diện Minh Yên, cười nói: “Vẫn là nơi của muội rộng thoáng, trong phòng cũng ấm hơn nhiều.”
“Cửu di nương thế nào rồi? Gần đây thân thể vẫn tốt chứ?” Minh Yên cười hỏi, nhận lấy Liên Song đưa tới đặt ở trước mặt Lan Lăng.
“Vẫn tốt, có Thập Nhất di nương chăm sóc nên thuốc bổ ăn mặc đều không thiếu, ngay cả thuốc bổ cũng đầy đủ hơn trước rất nhiều, sắc mặt của di nương cũng rất tốt.” Hiển nhiên Lan Lăng rất vui vẻ, Minh Yên nhớ đến lúc trước Lan Lăng có nói, nếu không phải vì Cửu di nương hà tất tỷ ấy phải giả vờ trở thành một tỷ tỷ ngốc nghếch suốt mấy năm qua, hôm nay trăng mờ thành trăng sáng, đương nhiên là vui vẻ rồi.
Minh Yên vẫy tay để mấy nha hoàn lui xuống, nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhìn Lan Lăng nói: “Có phải tỷ và Tứ tỷ phu đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lan Lăng ngẩng đầu nhìn Minh Yên một cái, nói: “Nghe nói mấy hôm trước có một nữ nhân tìm đến cửa đại náo một trận ở trước cửa vương phủ, thanh danh đanh đá của muội lập tức lan truyền ra xa.”
Minh Yên nghe đến đó không nhịn được cười một tiếng, nói: “Ta là người gì Tứ tỷ tỷ biết mà, người không phạm ta ta không phạm người, tình huống ở vương phủ đặc biệt, thỉnh thoảng ăn vạ khóc lóc vẫn có thể khiến người ta sinh lòng kính sợ, cũng không to tát mấy, tỷ đừng lo lắng.”
Lan Lăng cười khẽ một tiếng: “Ta có lo lắng gì đâu, với bản lĩnh của muội dù có ở đó cũng sẽ không để người ta bắt nạt.” Giọng nói yếu ớt khẽ thở dài, Lan Lăng cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Minh Yên, ta nhìn kiểu gì cũng không nhìn thấu con người của Tống Tần. Càng đến gần hắn ta càng không hiểu hắn, đi đến càng gần ngược lại càng không thấy rõ.”
Minh Yên sững sờ, khẽ cau mày, hỏi: “Đây là quy luật gì thế? Càng đi đến gần phải càng hiểu rõ lẫn nhau chứ? Sao lại càng không thấy rõ vậy? Tỷ nói rõ ra đi.”
“Trước kia lúc mới gả qua, ta cố gắng để mình sống chung thật tốt với mấy hài tử, muội cũng thấy đó, mấy hài tử thật sự rất đáng yêu, mặc dù Minh Tấn luôn nghiêm mặt, khiến lòng người sợ sệt, Minh Trình thì luôn yêu thích tiền bạc, thế nhưng hai đứa nó đều rất ngoan, còn Mẫn Nhu lúc đầu có hơi không thích ta, nhưng sau đó không biết Minh Tấn nói với con bé thế nào, về sau lúc Mẫn Nhu thấy ta đều vô cùng thân thiết. Ta nghĩ đến chúng ta lúc còn nhỏ, thật ra tiểu hài tử rất mẫn cảm, mình đối xử tốt với nó thật hay giả nó đều có thể cảm nhận được, ta thật sự dốc hết tim gan ra đối xử tốt với mấy hài tử, ta luôn muốn thân thiết với bọn chúng.
Muội nói rất đúng, đường đi của một đời người phải tự mình đi, ta là thứ xuất, từ nhỏ đã nhận hết đau khổ, sao có thể để chuyện tương tự xảy ra lại chứ, càng không nói đến ta thật sự yêu thích mấy hài tử kia. Ta từ từ hòa hợp với đại gia đình kia, công bà đối xử với ta rất tốt, cũng không vênh váo cố tình kiếm chuyện với ta, ta cũng tận tâm tận lực phụng dưỡng bọn họ.”
Nghe Lan Lăng nói, trong lòng Minh Yên có tư vị khó diễn tả bằng lời, hiện tại nói ra thì rất thoải mái, thật ra theo Minh Yên quan sát, Minh Tấn tuyệt đối không phải là một hài tử bình thường, huống chi cậu ấy đã bảy tuổi rồi, tự biết nhìn thấy đúng sai, hơn nữa còn là một hài tử có tâm tư thâm trầm, muốn làm khó Lan Lăng quả thật dễ như trở bàn tay, nếu có hài tử quấy rối ở giữa, vậy có ba tình huống có thể xảy ra. Thứ nhất, có kế mẫu thì có cha dượng, khổ chính là mấy đứa nhỏ, nhưng hiển nhiên Tống Tần tuyệt đối không phải là người như thế. Thứ hai, đó chính là cha đẻ và kế mẫu không ngừng ầm ĩ với nhau, hài tử ở giữa càng không ngừng quấy rối, sinh sự, cả nhà không được yên ổn, cả ngày gà bay chó chạy. Thứ ba, đó chính là hài tử và kế mẫu thân thiết, gia đình không có mâu thuẫn, tình cảm của cha ruột và kế mẫu cũng hài hòa, cuộc sống như vậy trả qua rất vui vẻ.
Rất hiển nhiên Lan Lăng thuộc về cái thứ ba, Lan Lăng dùng tấm lòng của mình trao đổi với trái tim của mấy hài tử, nhận được tình cảm của mấy hài tử, vậy tương đương với việc có được sự thừa nhận của Tống Tần, mà nếu có được sự thừa nhận của Tống Tần thì tình cảm của hai người mới từng bước đi lên, hiện tại là đúng thời điểm, Lan Lăng sầu muộn điều gì?
“Tình hình hiện tại rất tốt, tỷ còn sầu lo điều gì?” Minh Yên nói ra suy nghĩ của mình cho Lan Lăng nghe, thử phân tích cùng nàng ấy.
Lan Lăng nhìn Minh Yên hỏi: “Thất muội muội, nếu muội và tiểu Vương gia có tình cảm với nhau, tình cảm cũng rất ổn định, nhưng dù sao ở giữa hai người vẫn luôn tồn tại một sự ngăn cách, mà ngăn cách kia lại không thể đụng vào, muội sẽ như thế nào?”
Minh Yên nghe vậy thì lập tức hiểu ngay, ở giữa Lan Lăng và Tống Tần còn có một Lâm Nguyệt Dung. Nếu là phu thê của nhà bình thường có thể tình cảm sẽ rất ít, thê tử qua đời, tái giá là chuyện cực kỳ bình thường, tuyệt đối sẽ không có điều gì mà không thể đụng vào. Nhưng Tống Tần là một nam nhân có tình có nghĩa, có tình cảm sâu đậm với vong thê, Lan Lăng sao có thể bì lại được? Tống Tần có thể vì Lâm Nguyệt Dung mà chịu tang ba năm, sự cố chấp này trên đời được mấy người?
“Vậy vì sao hai người cãi nhau?” Minh Yên cẩn thận hỏi, dù sao cũng là vết thương của người khác, vẫn nên từ từ dò hỏi, an ủi.
“Nếu chàng ấy có thể cãi nhau thì tốt rồi, muội cũng biết ngày thường chàng ấy không nói nhiều, ta lại không muốn để người khác biết chúng ta cãi nhau, cho nên có chuyện gì đều giấu ở trong lòng không nói với ai, nhưng cũng vì vậy ta lại cảm thấy hai chúng ta càng đi càng xa.” Ánh mắt Lan Lăng mờ mịt, nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không muốn so sánh với vong thê của chàng ấy, ta biết Lâm Nguyệt Dung là một vết thương ở trong lòng chàng không thể đụng vào, nhưng ta cũng chỉ muốn chàng ấy có thể đặt ta vào một vị trí nhỏ trong trái tim của chàng là được rồi, nếu vậy ít nhất trong lòng ta cũng có thể yên tâm, hiện tại ta không biết ở trong lòng chàng ta là cái gì, chỉ là một kế thất thôi sao? Chỉ là một nữ nhân giúp chàng ấy chăm sóc ba hài tử? Hay là do chàng ấy không thể không nghe theo lời phụ mẫu cưới ta vào phủ?”
Minh Yên nghe hiểu những gì Lan Lăng nói, là nàng ấy không có cảm giác an toàn, muốn được Tống Tần đặt vào trong lòng, khiến nàng ấy yên tâm, nhưng nhất định là Tống Tần không nói gì nên mới khiến Lan Lăng không cảm thấy yên tâm nên lúc này hai người mới cãi nhau. Mẹ kế khó lắm, nhưng kế thất bị kẹp ở giữa trượng phu thâm tình và vong thê đã mất thì tình cảnh lại càng khó khăn. Nếu vô tình thì cũng thôi, thế nhưng lại có tình thì khó rồi.
Minh Yên cũng không biết phải an ủi Lan Lăng thế nào, tình cảm vướng mắc như vậy thật sự rất khó phân trần, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Tứ tỷ tỷ, xem ra tỷ thật sự thích Tứ tỷ phu rồi, nếu không thích sao tỷ lại khổ não như vậy, có đúng không?”
“Đúng vậy, mặc dù chàng ấy kiệm lời ít nói, nhưng phải làm sao đây, không ngờ ta lại thích chàng, thật sự là một chuyện đòi mạng mà.” Lan Lăng thở dài, gương mặt buồn rầu, Minh Yên còn muốn nói gì đó, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Chu Hạo Khiên và Tống Tần không biết đứng ở ngưỡng cửa từ lúc nào, nhất thời có chút kinh ngạc, cúi đầu nhìn Lan Lăng vẫn còn đang hờn dỗi, trong lòng bật cười một tiếng, nhìn Tống Tần trong lòng chợt nảy ra một chủ ý, rồi nhìn Lan Lăng nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ nói xem Tứ tỷ phu kia có gì tốt, lạnh lùng lại không hiểu phong tình, trong lòng còn chứa đựng một người khác, nam nhân như vậy không thích cũng được. Sau này ấy à, tỷ nắm quyền to của hậu viện ở trong tay, có thể an toàn sống hết một đời.”
Lan Lăng ngồi đưa lưng về phía hai người Tồng Tần, thấy Minh Yên đột nhiên thay đổi thái độ thì kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: “Muội nói gì vậy? Tống Tần chỉ lạnh lùng một chút thôi, nhưng tâm tính chàng ấy tốt lắm. Trong lòng chàng ấy có Lâm tỷ tỷ, vậy không phải chứng minh chàng ấy là một nam nhân chung tình hay sao? Nếu chàng ấy cưới ta mà ném vong thê ra sau đầu vậy ta lại khinh thường chàng ấy chứ. Thất muội muội, thật ra điều ta để ý không phải là chàng ấy nhớ Lâm tỷ tỷ mãi không quên, ta biết Lâm tỷ tỷ là một nữ nhân tốt, vì chàng mà trả giá rất nhiều, cũng biết tình cảm của bọn họ sâu đậm ta không thể nào so sánh được, mà ta cũng không dám đi so sánh, ta chỉ muốn lúc chàng ấy nhớ Lâm tỷ tỷ, có thể để lại cho ta một góc nhỏ ở trong lòng là được rồi, thật ra ta càng muốn cùng chàng ấy nhớ đến Lâm tỷ tỷ, chỉ có điều chàng ấy không muốn mở lòng ra cho ta xem, ta không biết mình là cái gì ở trong lòng chàng, cho nên ta mới khó chịu, muội hiểu không?”
Minh Yên nhìn vẻ mặt có phần hoảng hốt của Tống Tần, cười nói: “Vậy ý của tỷ là, thật ra tỷ vốn không ghen tị với địa vị của Lâm phu nhân ở trong lòng Tứ tỷ phu, mà ý của tỷ chính là Tứ tỷ phu có thích tỷ chút nào hay không có đúng không?”
Lan Lăng gật đầu một cái, nằm sấp trên mặt bàn nói: “Ngàn vàng khó mua hữu tình lang, chàng ấy có thể đối tốt với vong thê như vậy, ta gả cho chàng hoàn toàn không cần lo lắng nửa đời sau của ta sẽ gặp chuyện không tốt, chỉ là ta hy vọng có thể được chàng yêu thương, ta không cầu mình có phân lượng nặng giống như Lâm tỷ tỷ ở trong lòng chàng, ta chỉ cần trong lòng chàng có ta là ta thỏa mãn rồi.”
Minh Yên cảm thán, thiên hạ lại có thêm một nữ nhân si tình, Lan Lăng có suy nghĩ như vậy thật sự là ngoài dự đoán của nàng, nếu là Chu Hạo Khiên, nàng không thể làm được như Lan Lăng, cùng lắm là sẽ sống một cuộc sống tương kính như tân với Chu Hạo Khiên. Lan Lăng thật sự thích Tống Tần, nếu không sao có thể ủy khuất chính mình như thế?
Thở dài một tiếng, đứng dậy chậm rãi đi tới cửa, nhìn Tống Tần nói: “Tứ tỷ phu, tư nhân đã qua đời, cần phải quý trọng người trước mắt, có vài người có thể dùng cả đời để nhớ, nhưng dù sao tỷ ấy cũng đã đi rồi, đặt ở trong lòng là được, người trước mắt mới là người có thể cùng tỷ phu đi hết cuối đời, còn là người có thể khoan dung trong lòng tỷ phu chứa đựng người khác, sao tỷ phu có thể khiến tỷ ấy đau lòng?”
Lan Lăng nghe thấy lời của Minh Yên thì chợt xoay người lúc, lúc nhìn thấy Chu Hạo Khiên và Tống Tần đứng ở cửa thì không khỏi ngỡ ngàng, ngay tức khắc xấu hổ đến mức cả khuông mặt đều đỏ lên, lại có chút tức giận, dứt khoát gục xuống nằm trên bàn, không ngẩng lên nữa, thật sự là mất mặt…
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Chúng ta ra ngoài sân đi lại chút đi, ngồi lâu đau lưng quá.”
Chu Hạo Khiên biết Minh Yên muốn chừa lại không gian cho phu thê Tống Tần, gật đầu cười nói: “Được, ta đỡ nàng.” Nói xong lấy áo khoác trên giá phủ lên người Minh Yên, lại đội mũ trùm lên rồi đỡ lấy Minh Yên đi ra ngoài.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh lại, Tống Tần nhấc chân đi vào, nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Lan Lăng càng không dám ngẩng đầu lên, giống như con đà điểu không chịu đối mặt, nàng sợ Tống Tần sẽ nói ra điều gì đó khiến nàng không có cách nào đối mặt, huống chi nam nhân này cho dù không nói câu nào cũng có thể khiến người ta tức chết, hắn thật sự có bản lĩnh như vậy đấy.
Qua một hồi lâu, Tống Tần vẫn không nói câu nào, ngược lại là Lan Lăng không nhịn được trước, duỗi đầu là một đao mà rụt đầu cũng là một đao, mình cần gì phải tự làm khổ mình, nàng ngẩng đầu lên, nói: “Chàng thật sự khiến người ta buồn chết, không nói câu nào, không nói thì thôi, ta ngại chướng mắt chàng!” Nói xong Lan Lăng đứng dậy đi ra ngoài, lại bị Tống Tần kéo ống tay áo lại…