Minh Yên giễu cợt nhìn Chu Linh Tú một cái, thản nhiên nói: “Chỉ có Vương phi sinh ra mới là tiểu quận chúa, chẳng lẽ lời này của Nhị tiểu thư không vi phạm lễ phép quy tắc sao? Trắc phi? Trắc phi thì sao? Đừng quên cô cũng là do Trắc phi sinh ra đấy!”
Lúc này Chu Linh Tú ỷ vào Vũ Ninh vương nào sợ Minh Yên nữa, rời khỏi ngực Mục Trắc phi đứng thẳng dậy, quát: “Vương phi đã sớm chết nhiều năm rồi, mẫu phi ta vì vương phủ mà khổ cực nhiều năm, sớm muộn gì cũng là Vương phi của cái phủ này, tỷ đắc ý cái gì chứ?”
“Bốp!” Âm thanh vang dội, trên mặt Chu Linh Tú lập tức hiện ra dấu lằn năm ngón tay, mặt bên kia vẫn chưa tiêu tan hết dấu, mặt bên này lại xuất hiện thêm dấu lằn, trong lúc nhất thời Chu Linh Tú quên cả phản kháng, ai mà ngờ Minh Yên sẽ ra tay đánh nàng ta ngay trước mặt Vũ Ninh vương chứ?
Minh Yên lạnh lùng nhìn Chu Linh Tú, vươn chân dùng sức đá vào đầu gối của nàng ta, Chu Linh Tú nào chịu nổi, lập tức quỳ trên mặt đất. Đầu gối đụng vào sàn nhà lạnh lẽo len lõi vào nội tâm nàng ta, lúc này Chu Hạo Thần chạy vội tới, chỉ tiếc chậm một bước, cuối cùng vẫn không kéo được Chu Linh Tú, hắn ta không khỏi căm tức nhìn Minh Yên, quát: “Cô làm gì thế hả?”
Mục Trắc phi đi tới đỡ lấy Chu Linh Tú quỳ trên mặt đất, mở miệng hô một câu con của ta rồi khóc lóc vô cùng thê thảm, Đại thiếu phu nhân và Đại thiếu gia lặng lẽ đứng ở một bên không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn xem. Vẻ mặt lão Vương phi xanh mét, nhưng vẫn như cũ không nói lời nào, thế nhưng Tiền ma ma lại nhìn thấy bà ấy nắm chặt hai nắm tay có chút run rẩy, ngay cả bản thân Tiền ma ma cũng bị giật mình, không ngờ Úc Trắc phi dã man như vậy!
“Bất kính đích mẫu, mở miệng là chữ chết, đây là rất bất kính với đích mẫu, đừng nói đến gia đình huân quý như vương phủ, cho dù là nhà quan viên bình thường hay là nhà của lê dân bách tính, nếu đích mẫu tạ thế nhiều năm, đều biết sẽ dùng kính ngữ như tạ thế, từ trần, cưỡi hạc về Tây Du. Chu Linh Tú thân là nữ tử của vương phủ, mở miệng là chữ chết, đây chính là sỉ nhục, bất kính với Vương phi! Nhị thiếu gia lại xem thường, không nghe ra lỗi trong này, chẳng lẽ ngày thường Nhị thiếu gia nhắc tới tiên mẫu phi đều dùng chữ này, cho nên không nghe ra điều không ổn ở trong này? Đừng nói tát muội ta một cái, phạt quỳ trên mặt đất, dựa theo phép tắc quốc pháp, lễ nghi đạo đức, ít nhất Nhị tiểu thư phải quỳ từ đường ba ngày để cảnh báo, nếu tái phạm thì sẽ bị cấm túc, còn không hối cãi, mở miệng mạo phạm thì bị trục xuất khỏi gia môn!”
Nói đến đây Minh Yên hung dữ trừng mắt nhìn Chu Hạo Thần, chế giễu nói: “Khá khen cho huynh muội tình thâm, ca ca thì cướp thiếp thất của người khác, muội muội thì làm nhục đích mẫu, quả nhiên là được gia giáo tốt, điệu bộ tốt đến mức khiến người ta trố mắt cứng lưỡi, trước kia khi chưa tiến vào vương phủ, Minh Yên còn tưởng rằng phủ Vũ Ninh Vương là thế gia trăm năm, tổ tiên chinh chiến sa trường báo quốc vì dân, thật sự là rường cột nước nhà thế gia trăm năm, nhất định là kiểu mẫu của bách quan, được dân chúng khâm phục, ai biết nguyên một đám lại có mặt mũi như thế này, thật sự nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo lường, chỉ thường thôi!”
Chu Hạo Thần tự nhận là ăn nói khéo léo, thế nhưng lúc này bị Minh Yên nói đến mức một câu cũng không thốt ra được, kinh ngạc nhìn Minh Yên, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên (川), mím chặt môi, mặt mũi xanh lè.
Tâm tình của Chu Hạo Khiên vẫn luôn chập trùng phập phồng, mỗi một câu một chữ của Minh Yên chạy thẳng vào trong lòng hắn, khiến hắn nở mày nở mặt, khiến ác khí hắn giấu ở trong ngực chậm rãi tan ra, Tiểu Yên Nhi của hắn đang báo thù cho hắn sao? Biết hắn bị đè nén, biết hắn bị ủy khuất, cho nên nói một tràng giống như nước sông Hoàng Hà, khí thế sắc bén không ai có thể địch lại, Tiểu Yên Nhi của hắn, không có lúc nào đẹp hơn lúc này, Tiểu Yên Nhi chỉ vì hắn mà chiến đấu…
Vũ Ninh Vương như chưa bao giờ nhìn thẳng vào những chuyện này, lúc này nghe Minh Yên nói ra, đột nhiên cảm thấy có một số việc dường như mình đã quên rồi…
Mục Trắc phi nghe nói như thế, biết không thể phản bạc, lại nhìn sắc mặt của Vũ Ninh Vương, lập tức khóc lóc nói: “Chẳng qua chỉ là một câu nói lỡ của tiểu hài tử thôi mà, sao Úc Trắc phi cứ nhất quyết không buông tha vậy? Linh Tú vẫn còn nhỏ, nó thì biết cái gì chứ? Ngươi đứng đây đánh nó, rõ ràng là đang đánh vào mặt của ta mà! Ta biết ngày thường ngươi nhìn ta không vừa mắt, ngươi có oán hận gì thì cứ nhằm vào ta đây này, cần gì phải ra tay độc ác với Linh Tú, hai phu thê các ngươi thật đúng là tốt mà, mỗi người một cái tát, ngươi dứt khoát đánh chết nó đi, cần gì phải giày vò hai mẹ con ta như thế?”
Lúc này quả nhiên Vũ Ninh Vương nhìn thấy mặt bên kia của Chu Linh Tú cũng có dấu lằn, chút hối hận vừa rồi ở trong lòng lập tức tan mất, quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Ngươi đánh?”
“Đúng.” Chu Hạo Khiên cũng không phủ nhận, trực tiếp thừa nhận.
“Tên khốn kiếp ngươi được lắm, lại ra độc thủ với muội tử của mình, ngươi vậy mà làm ca ca sao?” Vũ Ninh Vương nói xong muốn đi qua dạy dỗ Chu Hạo Khiên.
Minh Yên bước tới trước, nhìn chằm chằm vào Vũ Ninh Vương nói: “Cái tát đó chính là vì Chu Linh Tú mắng ta là tiện nữ nhân, tiểu Vương gia mới giận dữ ra tay, nếu Vương gia muốn dạy dỗ thì đánh thiếp thân đi. Nhưng thiếp thân rất ngạc nhiên, Chu Linh Tú nhục mạ ta là tiện nữ nhân, Vương gia định xử trí muội ta như thế nào? Hay là nói tiêu chuẩn trừng phạt của Vương gia vốn khác nhau, người khác cho dù là ai xỉ nhục tiên Vương phi, tiểu Vương gia hay thiếp thân đều không thể so đo, còn nếu có người dám có chút bất kính nào với nữ nhi của Mục Trắc phi hay Mục Trắc phi được Vương gia yêu thương hết mực thì sẽ bị trừng phạt?”
Vũ Ninh Vương lập tức sững sờ, những năm gần đây đã hình thành một thói quen, cho dù xảy ra chuyện gì, dường như đều là Chu Hạo Khiên sai… Minh Yên hỏi như thế, ngược lại ông ta có chút do dự!
Minh Yên thấy thế thì lập tức bồi thêm: “Vương gia muốn động đến gia pháp, muốn xử phạt ai, thiếp thân không dám cãi lại. Người là trụ cột của vương phủ, lời người nói chính là bát nước đã hắt ra, nhưng chuyện hôm nay, thiếp thân quả quyết sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, trước khi xử phạt phu thê chúng con, kính xin Vương gia cho chúng con một công đạo trước, Chu Linh Tú nhục mạ thiếp thân là tiện nữ nhân, rồi nói ra lời bất kính với tiên Vương phi, còn nói ra lời buồn cười chính là xem mình là tiểu quận chúa, Chu Hạo Thần chẳng những không thể uốn nắn lỗi sai của muội muội, còn cho rằng chuyện muội ta gây nên không có gì là không thỏa đáng, đủ thấy chẳng có chút tôn trọng nào với tiên Vương phi! Có câu con không biết dạy là lỗi của cha, công việc của Vương gia bận rộn, Mục Trắc phi dạy dỗ con cái như vậy sao? Để hài tử của mình bất kính với Vương phi như thế sao? Không nói đến Mục Trắc phi vẫn chưa là Vương phi, cho dù bà ấy là Vương phi rồi, ở trước bài vị của tiên Vương phi cũng phải làm lễ thiếp, đây là sự thật không thể chối cãi, xin Vương gia cho một công đạo đi ạ!”
Vũ Ninh Vương chưa từng chật vật như vậy, thế mà lại bị nhi tức phụ của mình hỏi một câu hỏi không thể nào trả lời được, xanh mặt nhìn về phía lão Vương phi.
Lúc này lão Vương phi như mới tỉnh lại, nhìn Vũ Ninh Vương nói: “Mấy năm nay ta đã sớm nói với con, quản gia không phải là một chuyện đơn giản, đáng tiếc con vẫn luôn xem như gió thoảng bên tai, chưa hề nhìn thẳng vào. Khi Thải Nguyệt còn sống con chẳng hề phân biệt đúng sai, mấy năm nay ta chưa từng trói buộc con quá nhiều, hôm nay con đã biết mình sai rồi chứ?”
Vũ Ninh Vương ngơ ngác nhìn mẫu thân của mình, hơi nhíu mày, nói: “Mẫu thân, việc này sao có thể đánh đồng được chứ?”
“Làm sao không thể đánh đồng được? Đây chính là một đạo lý, gia tộc hưng thịnh, tử tôn tiến bộ, chính là một trói buộc tốt với bọn họ, con nhìn xem hôm nay vương phủ càng ngày càng không ra thể thống gì. Chuyện hôm nay, thật sự khiến ta không mặt mũi nào đi gặp phụ thân của con.” Lão Vương phi cầm khăn lau nước mắt, Vũ Ninh Vương thấy vậy lập tức quỳ xuống, vội nói: “Đều do nhi tử không tốt, để mẫu thân đau lòng, đều là lỗi của nhi tử, mẫu thân đừng đau buồn như thế nữa.”
“Từ sớm ta đã khuyên con nên chỉnh đốn nội vụ cho tốt, con cũng chẳng để ý, chính miệng con nói Nhu Gia quản lý gia vụ rất tốt, cũng rất để tâm dạy dỗ mấy hài tử, hôm nay Linh Tú lại mở miệng nói mấy lời dơ bẩn như thế, con giải thích như thế nào đây? Lúc trước sau khi Thải Nguyệt chết bệnh ta vốn có lòng giao nội vụ cho Uyển Nghi, là con không đồng ý, nhất định phải giao cho Nhu Gia, ta không muốn vì chuyện này mà làm tổn hại đến tình cảm mẫu tử với con, cho nên đồng ý với con. Nhưng con xem hiện nay trong nhà có dáng vẻ gì đây? Mấy năm nay Nhu Gia quản lý công việc vặt rất tốt, nhưng lại dạy bậy hai hài tử, con nhìn lại xem ngôn hành cử chỉ của Hạo Nam có chỗ nào phô trương không? Uyển Nghi bị con làm tổn thương nên một lòng hướng Phật, nhưng dù vậy cũng chưa từng bỏ bê hài tử, ngay cả lão Đại cũng đoan trang lễ độ, đến cả Thiện tỷ nhi tuổi còn nhỏ như thế cũng khôn khéo hiểu chuyện, chẳng lẽ con vẫn chưa rõ sao?” Rốt cục lão Vương phi cũng tìm được cơ hội trút hết nỗi lòng của mình ra.
Bà chỉ có một nhi tử này, năm đó lão Vương gia giải tán thiếp thất, cũng không lưu lại một trai nửa gái nào, bà không muốn vì một nữ nhân mà náo loạn với nhi tử của mình, cho nên mấy năm nay lão Vương phi vẫn luôn kiềm chế, may mà Mục Nhu Gia này cũng không phải đứa ngốc, những năm này không dám náo loạn, lúc này mới gập ghềnh đến ngày hôm nay.
Hôm nay Hạo Khiên vừa mới muốn bước lên chính đạo, chẳng lẽ bà ta không thể đợi được nữa muốn ra tay rồi? Lão Vương phi không thể chấp nhận, cũng đến lúc nên để Mục Nhu Gia tỉnh táo lại rồi.
Vũ Ninh Vương nhìn lão Vương phi, mấp máy mối hồi lâu, rốt cục vẫn phải nói: “Nương, chuyện năm đó không phải người không biết, con với Lâu Thải Nguyệt chỉ là hôn nhân ngự tứ, không có chút tình cảm nào, Nhu Gia ở vị trí Trắc phi đã ủy khuất cho nàng ấy rồi, người cần gì phải lật lại món nợ cũ này chứ?”
Lão Vương phi nhìn nhi tử hồ đồ của mình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Chuyện lúc trước ta không muốn nhắc lại với con nữa, nhưng hôm nay trong bụng Minh Yên đã có hài tử, Hạo Khiên lại là đích tử của vương phủ, nếu sau này ai có bất kỳ ý nghĩ không nên nghĩ nào về tước vị này ta tuyệt đối sẽ không buông tha.” Nói đến đây thì ngừng lại, nhìn Vũ Ninh Vương nói: “Lúc trước, con luôn nói Hạo Khiên vô công rỗi nghề, hôm nay nó đã đi vào chính đạo, cũng không thấy con khen ngợi một câu, con làm phụ thân cũng thiên vị qua rồi.”
Vũ Ninh Vương còn muốn nói gì đó, lão Vương phi ngăn cản ông ta rồi nói tiếp: “Ta biết tính tình của con, do dự thiếu quyết đoán, hôm nay ta sẽ đứng ra lấy lại công đạo cho chuyện này. Hạo Khiên là nhi tử của Thải Nguyệt, con không thích nó cũng không sao, nhưng nó chính là đích tử đích tôn của vương phủ ta, địa vị của nó ai cũng không thể lay chuyển được! Nếu sau này còn có ai làm mấy chuyện mờ ám ở sau lưng ta thì tốt nhất đừng để ta nắm được cái chuôi, nếu không sẽ xử trí bằng gia pháp! Hôm nay, Linh Tú mở miệng châm chọc trước, nói ra mấy lời độc ác, lại bất kính với đích mẫu, mỗi một chuyện mọi người đều tận mắt nhìn thấy, phạt nó quỳ từ đường ba ngày, không cho phép ai vô thăm. Hạo Thần cũng có chỗ không thích đáng, mặc dù không phải lỗi lớn, tuy nhiên không phân rõ đúng sai, một thân bất chính như vậy sao có thể khiến người ta khâm phục được? Phạt nó quỳ từ đường ăn năn một ngày. Mục Trắc phi dạy con sai cách, làm việc thất đức, chép gia huấn tổ tiên một trăm lần, lấy đó mà tĩnh tâm. Minh Yên ngỗ nghịch trưởng bối cũng không thể tha, nhưng nể tình trong bụng còn có hài tử, còn là hai đứa, phạt con cũng chép gia huấn tổ tiên một trăm lần, các người có dị nghị gì không?”
Mọi người đều không có dị nghị gì, Chu Linh Tú còn muốn nói gì đó lại bị Mục Trắc phi bịt miệng lại. Lão Vương phi nhìn bà ta một cái không lên tiếng, nhưng cái nhìn đó lại khiến trong lòng Mục Trắc phi dựng tóc gáy. Bà ta quá sơ suất, cho rằng mấy năm nay lão Vương phi mềm lòng với Vương gia sẽ không so đo quá nhiều với bà ta, nhưng hôm nay tại đây, mới biết được mình thật sự qua sơ suất. Lão Vương phi vẫn là người năm đó khiến mình run sợ.
“Mọi người đều trở về hết đi, nên làm gì thì làm.” Nói đến đây thì nhìn Vũ Ninh Vương nói: “Đã lâu rồi hai mẹ con chúng ta chưa từng tâm sự gần gũi với nhau, con ở lại nói chuyện với ta đi.”
Vũ Ninh Vương vốn muốn an ủi Mục Trắc phi chỉ đành ở lại.
Chu Hạo Khiên đỡ Minh Yên trở về Vô Vi Cư, vừa vào cửa đã đuổi hết nha hoàn ra ngoài, đóng cửa phòng lại ôm lấy Minh Yên điên cuồng hôn nàng…
Minh Yên cảm thấy Chu Hạo Khiên hôn có hơi bá đạo, nhớ tới vệt lóng lánh chợt hiện lên rồi biến mất ở trong mắt hắn tại viện Thúy Ninh, nhất thời trong lòng mềm ra, khẽ mở đôi môi anh đào đáp lại hắn, môi lưỡi quyện vào nhau càng có thể cảm nhận được tâm trạng dường như cực kỳ kích động lúc này của Chu Hạo Khiên, càng khiến hắn muốn nóng lòng ăn sạch Minh Yên.
Không biết qua bao lâu nụ hôn này mới ngừng lại, Chu Hạo Khiên đặt đầu lên vai Minh Yên, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Yên Nhi, hôm nay cám ơn nàng.”
Lắng nghe tiếng tim đập như trống đánh của hắn, nhớ tới bất công không hề có nguyên tắc của Vũ Ninh Vương, nhớ tới sự phách lối kiêu ngạo của Mục Trắc phi, Chu Linh Tú, Minh Yên dịu dàng nói: “Phu thê vốn là một thể, không cho nói hai chữ này.”
Chu Hạo Khiên yên lặng gật đầu, hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu Yên Nhi, mấy năm nay ta vẫn luôn thực sự cô độc, ta không thích nam nhân kia, ông ta bất công như thế đó, lúc ta còn nhỏ luôn xuất sắc, lúc nào ta cũng mong đợi ông ta có thể khen ngợi ta một câu, nhưng lần nào ông ta cũng đều khen ngợi Nhị ca đọc sách giỏi, cự tuyệt không cho ta học cưỡi ngựa bắn tên. Ta còn nhớ nữ nhân Mục Nhu Gia kia nói, hôm nay thái bình thịnh thế học cưỡi ngựa bắn tên có ích lợi gì? Cho nên nam nhân kia không thích ta, chỉ luôn khen ngợi Chu Hạo Thần đọc sách giỏi kia thôi, nếu không phải tổ phụ dẫn ta đi biên quan rèn luyện, ta nghĩ có lẽ ta sẽ thật sự trở thành một phế vật rồi. Tiểu Yên Nhi, nàng biết không, ta có hận ông ta thì ông ta cũng là phụ thân của ta, ta ngóng trông ông ta có thể khen ta một câu, cho dù chỉ là một câu… ta cũng không oán như vậy! Tiểu Yên Nhi…”
Lời còn chưa dứt, Minh Yên chủ động hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng nói: “Từ nay về sau, chàng có ta…”