Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần thứ hai đi vào viện Trúc Ẩn, bên trong đang rất náo nhiệt, mới vừa vào liền nghe thấy Thu Sương đang không biết chửi bới điều gì ở trong phòng nàng ta, không lâu sau có một tiểu nha hoàn ôm mặt chạy ra, hiển nhiên là bị đánh, Minh Yên nhẹ nhàng lắc đầu một cái, Tuyết Hủy sau lưng nàng nhìn tiểu nha hoàn kia hình như có chút không đành lòng, thế nhưng dù sao cũng là chuyện trong viện của người khác không đến phiên một nha hoàn là nàng nhúng tay vào, chỉ có thể thở dài một tiếng.

Thập di nương ở trong thiên phòng, Thập Nhất di nương đến trước nên ở chính phòng. Nha hoàn Xuân Hỉ bên cạnh Thập Nhất di nương vén rèm đi ra, ngẩng đầu thấy chủ tớ Minh Yên thì vội vàng cười bước nhanh tới, cười hành lễ với Minh Yên, nói: “Thất tiểu thư mời vào, di nương nhà tôi vừa mới ngủ trưa dậy đấy.”

Minh Yên không khỏi bội phục Thập Nhất di nương, Thu Sương ở bên cạnh gây ra động tĩnh lớn như vậy mà nàng ta có thể làm như không có chuyện gì xảy ra mà ngủ trưa, sự điềm tĩnh này thật khiến người ta bội phục. Minh Yên cười nói: “Thật là đúng lúc, ta tới hỏi xem di nương nhà ngươi có hoa văn nào đẹp không mượn hai cái về vẽ lại, làm cho đẹp.”

Minh Yên thấy phòng của Thu Sương sau khi nghe thấy lời của Xuân Hỉ thì lập tức an tĩnh lại, liền cố ý cất cao giọng nói, Xuân Hỉ cũng là người hiểu biết, lập tức lớn tiếng nói: “Di nương nhà tôi có đủ bộ hoa văn một năm bốn mùa, trước kia nô tỳ chưa từng thấy qua, vô cùng xinh đẹp đấy ạ, Thất tiểu thư thật sự đến đúng lúc rồi, người mau vào đi, bên ngoài nóng lắm đấy.”

Tuyết Hủy đè nén ý cười ở khóe môi, đi theo Minh Yên vào phòng, trong lòng không khỏi thở dài trước khi Thu Sương làm di nương e rằng sẽ không bao giờ nghĩ đến hôm nay nàng ta lại rơi vào tình cảnh này, nàng đã sớm nói con đường di nương này không dễ đi, Thu Sương không nghe, rơi vào kết cục này cũng không có ai thương hại.

Thập Nhất di nương nhìn thấy Minh Yên cực kì giật mình, Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương cũng lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy Thập Nhất di nương mặc mỗi áo lăng sa, cái yếm uyên ương nghịch nước đỏ thẫm như ẩn như hiện, tóc chỉ búi lỏng lẻo ở phía sau, dùng cây trâm ngọc bích cố định lại, trên mặt còn mang theo ba phần lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ, mắt hạnh rất lớn vẫn còn mơ màng, đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân nhìn thấy cũng cảm thấy tim đập thình thịch, Minh Yên đột nhiên xoay người lại, sắc mặt đỏ lên, thật sự là một bức họa mỹ nhân lười biếng nghỉ trưa tuyệt đẹp, mình đi vào có hơi lỗ mãng rồi, nên để Xuân Hỉ thông báo trước mới phải.

Thập Nhất di nương cũng không biết Minh Yên đến, vừa rồi Xuân Hỉ trực tiếp đi ra ngoài đón vẫn không trở lại bẩm báo với Thập Nhất di nương, hai bên đụng nhau, Thập Nhất di nương cũng cảm thấy cực kì mắc cỡ, vội vàng đi ra phía sau bình phong thay quần áo…

Minh Yên xoay người đến sảnh hoa nhỏ chờ, nơi này cũng không thay đổi quá lớn so với lúc nàng đi, Thập Nhất di nương không hề di chuyển đồ vật được bài trí lúc đầu, chỉ bày biện thêm mấy món không đáng giá mà thôi, phòng của một di nương quả thật không thể bày đồ tốt, vậy không phải rõ ràng bị người ta hận hay sao? Thập Nhất di nương rất hiểu lợi hại trong đó, Minh Yên cực kì khâm phục nàng ta, nàng ta luôn biết mình nên làm gì.

Rất nhanh Thập Nhất di nương rửa mặt chải đầu xong đi ra, lần này trên mặt đã sớm khôi phục lại như ngày thường, nhìn Minh Yên cười nói: “Sao Thất tiểu thư lại đích thân tới đây, người nói một câu để ta đi qua là được rồi, nào có thể phiền đến người chứ.”

Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương cười nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm nên tới đây xem một chút, ngược lại quấy rầy di nương rồi.”

“Nào có, là ta quá lười ngủ thẳng đến giờ mới dậy thôi.” Thập Nhất di nương ngồi xuống đối diện Minh Yên, Xuân Hỉ vội vàng dâng trà lên rồi lui xuống, chạy ra ngoài cửa nói chuyện với Tuyết Hủy, hai tiểu nha hoàn thỉnh thoảng có tiếng cười truyền đến…

“Ta tới là có chuyện muốn thỉnh giáo di nương, ta cũng không vòng vo, giữa chúng ta cũng không cần thiết mấy lời khách sáo kia.” Minh Yên nhấp một ngụm trà, dứt khoát nói thẳng, ngươi không thể quanh co với kiểu người như Thập Nhất di nương, nàng ta vốn là cao thủ vòng vèo, hai người cứ nói qua lại đến ba ngày cũng không hỏi ra được đáp án mình muốn biết.

“Thất tiểu thư có lời gì cứ hỏi, tỳ thiếp biết nhất định sẽ nói hết.” Thập Nhất di nương nhìn Minh Yên cười nói, nàng đã đoán được vì sao Minh Yên tới đây, đôi khi nàng thật sự nghĩ không ra, chính nàng ấy cũng mới ổn định lại, lúc này lại đi quản chuyện của người khác, lòng tốt như vậy thật sự hiếm thấy, vốn nàng không thích Minh Yên, hôm nay cũng bất tri bất giác mà thích nàng ấy. Thật là một nữ tử thông tuệ cơ trí, nếu thông tuệ cơ trí thì cũng thôi, nữ tử thông tuệ cơ trí nhiều lắm không phải chỉ có một mình Minh Yên, cái khó có được là Minh Yên đối nhân xử thế không hùng hổ dọa người, lúc nào cũng lưu lại cho người ta một con đường sống, khó trách hắn có thể xem trọng như vậy.

Minh Yên không biết cái nhìn của Thập Nhất di nương đối với mình, nhìn khuôn mặt hiền lành của Thập Nhất di nương, Minh Yên cười một tiếng, sau đó thở dài một cái, giữa hai hàng lông mày mang theo ba phần sầu lo, chậm rãi nói: “Thật ra nói tới cũng là lỗi của ta, chính vì hôn sự của ta định ra quá gấp mới liên lụy đến hôn sự của Tứ tỷ tỷ cũng được định qua loa, trong lòng luôn không yên.”

“Chuyện này có quan hệ gì với Thất tiểu thư? Thất tiểu thư đừng có tự trách mình, phu nhân có thể hết tâm hết sức đến hôn sự của Ngũ tiểu thư, lại không chịu phân ra một phần tinh lực để thương hại Tứ tiểu thư, vốn là phu nhân sai có quan hệ gì đến người đâu?” Thập Nhất di nương cười nhạt, nhưng sự sắc bén trong lời nói khiến người ta không thể chống đỡ.

Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương với vẻ mặt trịnh trọng nói: “Bất kể thế nào đều là vì ta mà ra, ta nghe nói Chính thê của Tống đại nhân đã qua đời, còn có ba hài tử hai nam một nữ và hai phòng thiếp thất, Tứ tỷ tỷ gả qua ta sợ tỷ ấy sẽ bị uất ức, biết tin tức bên di nương nhanh nhạy, cho nên muốn hỏi một chút, về Tống gia… Nhân phẩm của Tống đại nhân kia thế nào, có đáng tin không?”

Nghe thấy lời Minh Yên, biết nàng quan tâm chuyện này, trong lòng Thập Nhất di nương vẫn thầm than một tiếng, cân nhắc trong chốc lát, nhớ tới khi đó hắn nói, sớm muộn gì nàng cũng sẽ lo chuyện bao đồng mà tới hỏi ngươi, nếu nàng tới hỏi ngươi đừng ngại gì mà cứ nói thật. Khi đó hắn cũng biết nhất định Minh Yên sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, bọn họ từng gặp vài lần, lại có thể hiểu rõ như thế, Thập Nhất di nương thật sự có chút hâm mộ Minh Yên có thể có một người lo lắng chu đáo cho nàng đến thế… Nghĩ tới đây trên mặt Thập Nhất di nương lại nở nụ cười lần nữa, chậm rãi nói rằng: “Tình huống trong nhà của Tống đại nhân thật ra có chút đặc biệt, vốn chẳng phải như ở bên ngoài nhìn thấy, Thất tiểu thư hoàn toàn có thể yên tâm, Tứ tiểu thư gả sang mấy năm đầu nhất định phải tốn nhiều tâm tư một chút, nhưng một khi qua cửa ải này, nửa đời sau của nàng ấy sẽ tốt hơn.”

Thập Nhất di nương nói vậy ngược lại khiến Minh Yên thấy hứng thú, nhìn nàng ta hỏi: “Lời này của di nương là như thế nào? Xin hãy tỉ mỉ nói ra, cũng khiến cho ta yên tâm.”

“Tống đại nhân là một võ tướng, tuy nói võ tướng cẩu thả, nhưng Tống đại nhân và thê tử kết tóc lại có tình cảm rất sâu đậm, hai phòng thiếp thất kia cũng là Tống phu nhân chủ động nạp cho Tống đại nhân, chỉ là ba hài tử đều là do Tống phu nhân sinh ra, hai phòng thiếp thất kia mặc dù mang danh thiếp thất, thật ra cũng chỉ để trang trí mà thôi. Nghe nói năm đó Tống phu nhân có thai Tống đại nhân chưa từng ngủ một mình ngày nào, có phu như vậy phụ còn cầu gì[1]?”

[1] Phu là chồng, phụ là vợ

Minh Yên ngơ ngác nhìn Thập Nhất di nương, tựa như có chút không dám tin, lẩm bẩm nói: “Trên đời này lại có nam tử như vậy, Tống phu nhân thật sự có phúc, chỉ tiếc phải đi trước một bước.”

“Còn không phải sao? Tống phu nhân qua đời đã ba năm, ba năm này Tống đại nhân đều thủ thân vì phu nhân đấy, nói ra thật sự là một người chí tình chí nghĩa, khiến người ta cảm thán. Phụ mẫu qua đời thủ ba năm, hắn lại vì thê tử mà thủ ba năm, người nói xem nam tử như vậy có tốt hay không?” Thập Nhất di nương nhìn Minh Yên hỏi, vẻ mặt có chút cô đơn, ánh mắt nhìn Minh Yên cũng có chút hâm mộ, sau này hắn cũng sẽ đối với nàng ấy như vậy phải không? Nam tử như vậy trước giờ sẽ không vì một nữ nhân mà hao phí tâm tư như thế, hôm nay tốn công tốn sức cũng chỉ là vì một Úc Minh Yên.

Minh Yên chỉ cảm thấy mặc dù Tống phu nhân đã chết nhưng nàng cũng là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời, chỉ là… “Tống đại nhân yêu sâu đậm Tống phu nhân như vậy, Tứ tỷ tỷ gả qua chỉ sợ sẽ thật sự nếm chút khổ sở, đều nói tình cũ khó quên, không phải sao?”

“Cho nên ta mới nói Tứ tiểu thư gả qua mấy năm đầu có thể sẽ vất vả một chút, nhưng nếu nàng ấy có thể được Tống đại nhân rủ lòng thương xót, vậy nửa đời sau chẳng phải cực kỳ sung sướng? Con người ấy mà, không nỗ lực nào có hồi báo, nhất là nam tử chí tình chí nghĩa như vậy, phải có lòng kiên nhẫn mới được.

Nhưng mặc dù Tứ tiểu thư không chiếm được trái tim của Tống đại nhân, ít nhất Tống đại nhân là người quang minh chính trực, tuyệt đối sẽ không ủy khuất Tứ tiểu thư, danh phận Chính thê đặt ở đó, Tứ tiểu thư cũng sẽ không chịu thiệt, điểm này Thất tiểu thư cứ yên tâm đi.” Thập Nhất di nương cười nói.

Minh Yên nghe vậy ngược lại có chút tán thành, một đại nam nhân có thể chung tình thê tử đã mất như thế, lại là một người chính trực, chắc hắn sẽ không ức hiếp một nữ tử. Trong lòng hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng có chút lo lắng, không biết Lan Lăng có thể làm nóng tảng đá cứng ngắc này không.

“Di nương nói vậy thì ta yên tâm rồi, chỉ cần có thể kết mối hôn sự bên Tống gia này, vậy ta sẽ không cần thấy tội lỗi nữa.” Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng mang theo nụ cười tươi, lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Vậy tại sao Phùng gia kia không thể kết thân? Trong này còn có nguyên do khác?”

“Phùng gia là người của Chung phủ, hôm nay Đại phu nhân không muốn tiếp tục bị Chung phủ kiềm chế thì nào chịu đồng ý cửa hôn sự này?” Thập Nhất di nương hé miệng cười, trên mặt hơi mang theo vẻ chăm chọc, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Minh Yên lập tức hiểu ra, nhìn Thập Nhất di nương cười nói: “Thì ra là thế.” Đại phu nhân ngay cả thân gia của mình mà cũng phòng bị, vậy càng khỏi phải nói đến mấy thứ nữ nhỏ các nàng rồi, Đại thiếu phu nhân của Chung phủ là nữ nhi ruột thịt của bà ta đấy, là nữ nhi ruột thịt bà ta yêu thương nhất đấy. Nghĩ tới đây trong lòng Minh Yên không còn khó chịu nữa, Đại phu nhân vì quyền thế ngay cả nữ nhi của mình cũng có thể không quan tâm thì còn nói gì đến các nàng?

Thập Nhất di nương nhìn Minh Yên như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt có chút do dự, bưng ly trà nên lại thả xuống, dễ nhận thấy trong lòng do dự bất định, qua một hồi lâu mới quyết định như vô ý nhìn Minh Yên hỏi: “Nghe nói tiểu Vương gia vì Thất tiểu thư lại muốn tham gia đại tá sa trường, không ngờ tiểu Vương gia vì Thất tiểu thư lại nghĩ thông suốt như vậy, nam tử thế này không hề thua kém Tống đại nhân.”

Minh Yên không ngờ Thập Nhất di nương đột nhiên nói chuyện này, cười khổ một tiếng, sau đó nói: “Ta thật sự không biết tiểu Vương gia coi trọng ta ở điểm nào, ta không đáng để hắn làm như vậy, lấy tính mạng ra đi liều mạng đáng giá không?”

Thập Nhất di nương không ngờ Minh Yên sẽ trả lời như thế, trong lúc nhất thời có chút ngây người, nếu là nữ tử khác e rằng không biết khoe khoang cỡ nào rồi, có thể có một nam nhân vì một nữ nhân làm ra chuyện như vậy không phải ai cũng có phúc hưởng, cũng không phải ai cũng có kỳ ngộ như thế. Ánh mắt của Thập Nhất di nương nhìn Minh Yên lại có chút bất động.

Nàng thật sự nghĩ không ra tại sao Minh Yên có thể bình tĩnh như vậy? Nàng ấy thật sự là một nữ nhân kỳ lạ đến không thể kỳ lạ hơn, không hề quan tâm đến thiệt hơn, người như vậy chỉ riêng phần trấn tĩnh này, tương lai vào vương phủ Thập Nhất di nương tin rằng nàng ấy nhất định sẽ sống rất tốt.

Nếu Minh Yên đến mượn hoa văn đương nhiên phải làm cho giống, thật sự cầm trọn bộ hoa văn hoa cỏ bốn mùa trở về Kim Hoa Hiên, sau đó lại đi đến chỗ Lan Lăng, nói lại cho tỷ ta nghe tin tức mình nghe được, vẻ mặt Lan Lăng vừa mừng vừa lo khó thể diễn tả bằng lời, Minh Yên thấy vậy cũng có chút bận tâm, nhưng cũng biết chuyện như vậy dù là ai cũng không thể lập tức nói ra được vì sao, ngồi một lát Minh Yên liền trở về.

Hôm nay Úc phủ rất náo nhiệt, bởi vì hôn kỳ của Minh Yên đã định, nhà chồng lại không thể đắc tội, bởi vậy hôn sự của Lan Lăng Lan Phương phải nhanh chóng định xuống, còn phải chuẩn bị đồ cưới cho ba người cộng thêm Cửu di nương mang thai hôm nay không thoải mái, ngày mai khó chịu. Mà Úc Duy Chương lại vô cùng thích đứa bé này, Đại phu nhân thật sự hận không thể có thêm hai cánh tay, bận đến mức quả thật sứt đầu mẻ trán…

Đại phu nhân nhìn danh sách đồ cưới trong tay, hai hàng mày nhíu chặt lại, cầm bút thêm thêm giảm giảm, nhưng bất kể thế nào cũng thấy không hợp ý, Tô ma ma ở bên cạnh nhìn thấy cũng vội, bèn khuyên: “Phu nhân, người tội gì phải làm khổ mình như thế, vẫn nên nói với Đại lão gia một tiếng, ba nữ nhi cùng nhau gả, có bao nhiêu bạc cần phải chi ra.”

Đại phu nhân để bút trong tay xuống, hừ lạnh một tiếng: “Lan Lăng vốn định cho nó năm ngàn lượng, nhưng dù sao Tống Tần cũng là quan Tứ phẩm, cho dù cưới kế thất cũng không thể chỉ xuất ra sính lễ năm ngàn lượng, theo ta thấy ít nhất cũng phải một vạn lượng, chúng ta phải chuẩn bị tốt đồ cưới một vạn lượng, không dùng đến có thể để lại, nếu đến lúc đó không thể lấy ra chẳng phải khiến người ta chê cười? Đồ cưới của Lan Phương là năm vạn lượng không thể thiếu được, Minh Yên cứ chuẩn bị dựa theo ba vạn lượng, trong trong ngoài ngoài cộng lại ít nhất cũng phải chín vạn lượng, còn chưa tính chi phí tiệc rượu, ngẫm lại sầu cả người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK