Trong viện Trúc Ẩn cũng từ từ an ổn lại, Minh Yên chậm rãi sắp xếp lại từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, bên cạnh nàng có hai đại nha hoàn là Tuyết Hủy và Ký Dung, trước kia là nhị đẳng, sau khi Minh Yên đến mới thăng lên làm nhất đẳng. Liên Song và Nguyên Lăng vốn là nha hoàn tam đẳng, mấy ngày trước Minh Yên theo lời đề nghị của Đại phu nhân thăng bọn họ lên làm nhị đẳng, Đại phu nhân luôn có thói quen nhét người cho nên cười tủm tỉm đồng ý.
Tuy nhiên lại khiến cho Tô ma ma nghiêm mật giám thị xem xem Liên Song và Nguyên Lăng có phải đầu phục Minh Yên không. Minh Yên biết Đại phu nhân trời sinh tính đa nghi, bởi vậy dù thăng Nguyên Lăng, Liên Song lên làm nhị đẳng cũng không gần gũi mà giữ một khoảng cách với hai người bọn họ giống như trước, cứ thế qua hơn mười ngày lòng cảnh giác của Tô ma ma mới từ từ để xuống.
“Lê hoa tịch tịch đấu thiền quyên, trăng soi tây phòng người chưa ngủ. Tự ái phần hương tiêu vĩnh dạ, muốn đem tâm sự tố trời cao[1]…” Minh Yên không hề có chút buồn ngủ khoác thêm áo ngồi ở trước giường đẩy cửa sổ ra chống má nhìn trăng khuyết hơi cong kia, ánh trăng màu bạc bao phủ mặt đất, tạo thành bóng dáng loang lổ trên mặt đất, thỉnh thoảng sẽ phất phơ theo gió mát.
[1] Bài thơ này được Minh Yên chế lại từ Đáp Lâm Hồng thi. Đây là bài thơ đầu tiên Trương Hồng Kiều gửi cho Lâm Hồng, cũng là trả lời bài thơ đầu tiên của Lâm Hồng gửi cho nàng.
Mấy ngày này, mỗi ngày ngoại trừ đúng giờ thỉnh an Đại phu nhân ra, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt Úc Duy Chương, ông cũng sẽ ân cần hỏi thăm mấy câu về tình huống của mình, thời gian còn lại Minh Yên rất ít đi ra ngoài, gần như đều ở trong viện Trúc Ẩn. Nàng không muốn khi còn chưa nắm chắc chút manh mối nào đã khiến người khác nghi kỵ, bởi vậy làm việc càng khiêm tốn hơn.
Mỗi lần khi không có ai, Minh Yên đều sẽ cố gắng suy nghĩ tình hình ngày đó nàng bị hại, nhưng cho dù có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được chút manh mối gì. Lúc ấy có bốn đại nha hoàn thiếp thân hầu hạ ở bên cạnh mình, Hải Đường, Hồng Tụ, Lục La, Thiên Hương, đều có tình cảm đậm sâu với mình, hơn nữa ngày đó nàng cũng không cảm thấy các nàng ấy có điều bất thường, về phần Sơ ma ma – ma ma quản sự bên cạnh nàng… nghĩ tới đây khẽ cau mày, hình như ngày đó không nhìn thấy bà ấy đâu…
Hôm nay trong Úc phủ mấy người đó đã sớm không thấy tung tích, Minh Yên có ý muốn thăm dò, nhưng vẫn chưa tìm được người nào có thể tin cậy, toàn bộ trên dưới Úc phủ đều ngậm miệng không nói nửa chữ về chuyện này, càng khiến Minh Yên cảm nhận được điều bất thường ở đây.
“Thất tiểu thư, tại sao lại dậy thế? Tối nay trời lạnh nếu bị phong hàn thì phải làm sao?” Có thể là Ký Dung nghe thấy lời lẩm bẩm của Minh Yên khi nãy, khoác thêm áo mang theo đèn đi vào, quả nhiên thấy Minh Yên lại đang ngẩn người, nàng ấy không khỏi có chút đau lòng, bởi vậy nói ra lời từ đáy lòng. Ở Úc phủ nàng ấy vẫn luôn thất bại, sau khi theo Minh Yên mới từ từ thẳng lưng ở trước mặt người khác, vì vậy càng cảm kích Minh Yên hơn.
“Không sao, ngủ không được nên dậy ngồi một lát, đánh thức tỷ à?” Minh Yên cười nhạt một tiếng, “Không đến mức làm hại tới thân thể đâu, nào dễ hỏng vậy chứ.”
Ký Dung để đèn xuống, vươn tay cầm trường bào khoác lên người Minh Yên, theo bản năng nói: “Nhưng cũng không thể khinh thường được, lúc trước không phải Lục tiểu thư cũng chỉ bị phong hàn một trận mà mất mạng sao, thời tiết ban đêm vô cùng lạnh, sao có thể lơ là như thế, cũng là do nô tỳ không tốt, ngủ quên mất.”
Ký Dung vừa nói xong thì đóng cửa sổ, Minh Yên đột nhiên nghe thấy nàng ấy nhắc về mình lúc trước, trong mắt hiện lên chút phấn khởi, trông mong gió xuân, rốt cuộc đã tới!
Tối nay là tới phiên Ký Dung trực đêm, nếu như là lời Tuyết Hủy nói Minh Yên tuyệt đối sẽ không mở miệng thăm dò thử, bởi vì dù sao Tuyết Hủy cũng là người từ trong phòng của Đại phu nhân tới, cho dù là vì nguyên nhân gì bị giáng chức đến nơi này, Minh Yên cũng không thể dễ dàng đi dò xét nàng ấy, kết quả của hành động đó nàng không thể đoán trước được, cũng không muốn mạo hiểm như thế.
Minh Yên quay đầu nhìn Ký Dung, kinh ngạc hỏi: “Lục tiểu thư? Tỷ ấy bị phong hàn mà qua đời?”
Nghe thấy Minh Yên hỏi như vậy, Ký Dung lập tức có chút hoảng hốt, vội vàng nhỏ giọng nói: “Thất tiểu thư, việc này về sau không thể hỏi, đều do nô tỳ không tốt nhất thời lanh mồm lanh miệng mà nói ra.”
Trong lòng Minh Yên sáng tỏ, xem ra chuyện của Lan Nhụy hẳn là trước kia Đại phu nhân đã nghiêm lệnh xuống không cho phép bọn nô bộc âm thầm nghị luận, cho nên Ký Dung mới luống cuống như thế.
Minh Yên giảm thấp âm thanh, nhỏ giọng nói: “Vị Lục tiểu thư này rất lợi hại phải không? Tại sao các người không ai dám nói thế? Mấy ngày trước ta cũng vô tình nghe thấy có người lén lút nhắc tới.” Nói đến đây thì ngừng một chút, trên mặt Minh Yên lộ ra chút vẻ tò mò, kéo Ký Dung cười nói: “Ký Dung, tỷ lén nói cho ta nghe đi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu, được không?”
Ký Dung nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Minh Yên, lại nghĩ tới sau khi Minh Yên vào phủ thì đối xử với mình rất tốt, còn thân thiết hơn cả Tuyết Hủy ba phần, mặc dù như vậy nàng ấy cũng không dám nói, thở dài một tiếng nói: “Thất tiểu thư người đừng hỏi nữa, nô tỳ không dám nói lung tung, chính miệng phu nhân hạ nghiêm lệnh không cho phép người trong phủ nói đến Lục tiểu thư, nào có ai dám bí mật nghị luận chứ. Nô tỳ cũng là vì muốn tốt cho người, nếu chuyện này truyền ra ngoài bị Đại phu nhân biết được, tình cảnh của nô tỳ tất nhiên không cần nói cũng biết, chỉ sợ Thất tiểu thư cũng bị liên lụy đến thôi.”
Minh Yên nghe Ký Dung nói trên mặt lộ ra chút bối rối hiếm thấy, níu lấy góc áo nói: “Ký Dung, tỷ cũng biết ta là do phòng ngoài nuôi, sinh tồn ở trong phủ này vốn khó khăn, ta muốn biết những chuyện đó chẳng qua cũng chỉ là muốn sau này gặp phải chuyện tương tự sẽ biết mà đề phòng, nếu tỷ không muốn nói thì thôi vậy, ta cũng không miễn cưỡng tỷ.”
Nói đến đây Minh Yên khẽ thở dài, trên mặt mang theo ba phần khổ sở, khiến người ta nhìn qua mà lòng mềm ra. Ký Dung vừa nghe thấy lời này thì lập tức bất an, ánh mắt do dự bất định, cuối cùng khẽ cắn răng nói: “Thất tiểu thư, thật ra nô tỳ cũng không biết rõ lắm, chuyện năm đó lại chưa từng tận mắt nhìn thấy, chỉ có điều nghe được vài lời đồn trong phủ, bởi vậy cũng không dám nói lung tung. Huống chi chuyện này còn liên quan đến riêng tư của chủ tử, nô tỳ nào dám nói bừa.”
Ký Dung luôn là người ổn trọng an phận, tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của người khác, cũng vì có điểm này nên Minh Yên mới quyết định bắt tay từ nàng ấy. Bởi vậy nghe thấy Ký Dung nói thế, Minh Yên gật nhẹ đầu, nói: “Tỷ nói rất đúng, không thể xen vào chuyện riêng tư của chủ tử, ta cũng không muốn nghe điều gì to tát, ta chỉ hiếu kỳ Lục tiểu thư là một người như thế nào thôi.” Nói đến đây thì ngừng một chút, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng hâm mộ, nhìn Ký Dung nói: “Ta từng nghe thấy có người lén lút nói phụ thân yêu thích Lục tỷ nhất, có thật không?”
Ký Dung thấy Minh Yên không hỏi thăm về nguyên nhân cái chết của Lục tiểu thư thì an tâm không ít, trong lòng cần nhắc sau này sẽ theo chân Thất tiểu thư đến cùng, vẫn có thể nói chút chuyện không liên quan.
Ký Dung thở dài nhìn Minh Yên nói: “Lục tiểu thư sinh ra đã quốc sắc thiên hương, tính tình cởi mở, mặt mày đầy thần khí, bọn hạ nhân trong phủ đều rất thích Lục tiểu thư. Trong đám tiểu thư, lão gia cũng thương Lục tiểu thư nhất, ngay cả Nhị tiểu thư và Ngũ tiểu thư là đích xuất[2] cũng không bì kịp.”
[2] Đích xuất: con vợ cả
Nghe thấy người khác miêu tả về mình kiếp trước, cái gì cũng tốt nhưng lại ít có sự đề phòng với người khác. Điều Ký Dung nói hoàn toàn chính xác, thật sự nàng là người như vậy, chỉ là về phần Úc Duy Chương có thật sự yêu thương nàng hơn cả đích nữ hay không thì hiện tại không tiện kết luận được, nếu ông ta thật sự yêu thương mình, lúc trước mình đột nhiên chết đi như vậy, sao ông ta không sai người đi điều tra chứ?
“Nói vậy Lục tỷ thật sự là một mỹ nhân khiến người ta hâm mộ.” Minh Yên cười nhạt một tiếng, trong mắt tức thời hiện ra chút hâm mộ, là thứ nữ hâm mộ thứ nữ có xuất thân giống mình được phụ thân yêu thương là rất bình thường.
Ký Dung vội vàng an ủi: “Lão gia cũng rất quan tâm đến Thất tiểu thư đấy, không phải mỗi lần gặp mặt đều hỏi han ân cần sao, không biết Tứ tiểu thư hâm mộ cỡ nào đâu.”
“Tứ tỷ cũng có chỗ tốt của Tứ tỷ, hâm mộ ta làm gì, tỷ xem mẫu thân rất thích Tứ tỷ đấy.” Trong lời nói của Minh Yên có mang theo chút mất mát, ngay cả trên mặt cũng mang theo vẻ đau thương xen lẫn chút tự ti.
“Chỉ cần Thất tiểu thư cẩn thận từng bước, phu nhân cũng sẽ thích người thôi.” Ký Dung như đang ra ám hiệu nói, sau khi nói xong trên mặt xen lẫn chút bất an, không biết là đang nói với bản thân mình hay là nói với Minh Yên.
Minh Yên cảm nhận được sự đồng tình của Ký Dung đối với Thất tiểu thư là mình, lập tức bổ sung nói thêm: “Ký Dung, tỷ không cần an ủi ta đâu, ta biết tình cảnh của ta rất khó xử. Trong phủ này có không biết bao nhiêu người khinh thường ta chứ. Ta lớn lên ở ngoài phủ, chưa từng hầu hạ phu nhân thì sao có thể so với Tứ tỷ được, tỷ không cần phải an ủi ta, ta chỉ nghĩ đến chỉ cần an phận, cẩn thận dè dặt sống qua ngày là tốt rồi. Hôm nay ngay cả Dương ca nhi ta cũng không dám tùy tiện đi gặp… cuộc sống như vậy, ngẫm lại cảm thấy…”
Cầm lấy khăn nhẹ nhàng lau khéo mắt, giây phút này Minh Yên thật sự khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng, Ký Dung thấy Minh Yên vậy lập tức luống cuống tay chân, vội vàng an ủi: “Thất tiểu thư người đừng thương tâm, mặc dù nô tỳ biết không nhiều, nhưng cũng sẽ thường xuyên chỉ điểm cho tiểu thư vài sở thích của Đại phu nhân, như vậy người sẽ không khiến cho Đại phu nhân chán ghét. Đại phu nhân cũng là người, cũng sẽ bị sự thật lòng của người làm cảm động thôi. Đừng thương tâm, cẩn thận khóc hỏng hai mắt bây giờ.”
Minh Yên kéo tay Ký Dung nói: “Ta ở trong phủ này không nơi nương tựa, có người chịu thua thiệt ở bên cạnh ta, sau này ta sẽ an tâm nhiều hơn.”
Ký Dung thấy Minh Yên nể trọng mình như vậy, càng cảm thấy tâm trạng nặng nề hơn, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Thất tiểu thư, sau này khi ở bên ngoài, nhất là ở trước mặt Đại phu nhân tuyệt đối không thể nhắc tới Lục tiểu thư, viện Lục tiểu thư ở trước kia đã sớm hủy đi, tên huý của Lục tiểu thư cũng là điều kiêng kị ở trong phủ.”
“Không phải nghe nói Đại phu nhân cũng rất thích Lục tỷ sao? Sao có thể không cho phép người ta nhắc tới chứ?” Minh Yên giả bộ như tò mò hỏi.
Có lẽ là vì lời nói vừa rồi của Minh Yên khiến Ký Dung lại thân thiết với Minh Yên hơn vài phần, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù nói với bên ngoài là Lục tiểu thư chết do bị bệnh thương hàn, nhưng lúc trước khi Lục tiểu thư chết vẫn dẫn tới rất nhiều lời đồn đại trong Úc phủ, vì không muốn để hạ nhân nói huyên thuyên, Đại phu nhân mới ra lệnh không cho phép bất cứ ai nhắc tới.”
Minh Yên khẽ cau mày, tựa như không chút để ý nói: “Điều này cũng đúng, miệng lưỡi thị phi là điều không thể chấp nhận được nhất, không biết có bao nhiêu người bị hủy thanh danh vì lời đồn rồi.”
Ký Dung lại khẽ hừ lạnh một tiếng, nhìn Minh Yên nói: “Thất tiểu thư thật tốt bụng, mặc dù nô tỳ không biết được sự thật của chuyện này, nhưng cũng từng nghe nói quả thực Lục tiểu thư bị bệnh thương hàn, nhưng bệnh thương hàn cũng sẽ không lấy mạng người trong một hai ngày, đây không phải là điều rất kỳ quái sao?”
Minh Yên biết lúc này Ký Dung đã bị khơi mào lên, thuận theo nàng ấy nói: “Ta cũng từng bị bệnh thương hàn này, nghỉ ngơi bảy tám ngày, uống vài than thuốc đắng là khỏe hà, rất ít thấy ai vì thương hàn mà chết cả. Chẳng lẽ Lục tỷ chết thật sự có nguyên nhân khác?”
Ký Dung nói: “Vậy cũng chỉ có nha hoàn bà tử hầu hạ bên cạnh Lục tiểu thư mới biết được.”
Thấy Ký Dung chủ động nói chuyện đến đám người Hải Đường bên cạnh nàng, Minh Yên lại hỏi: “Tỷ nói chính là người bên cạnh Lục tỷ sao?”
“Người thì bị bán, người thì bị đánh chết, không còn một ai cả.” Ký Dung nói đến chuyện này thì cả người run lên, dường như nhớ tới cảnh thượng quỷ dị bọn Hải Đường Hồng Tụ biến mất trong một đêm.
“…” Minh Yên chỉ cảm thấy cả người run rẩy không thôi, những mụn nhọt nhỏ rậm rạp chằng chịt liên tục không ngừng sinh sôi ở trên da thịt, “Đều chết hết rồi? Sao lại như vậy, cho dù chủ tử bị bệnh qua đời, đám người bọn họ cũng không thể bị xử phạt như vậy chứ?”
Ký Dung biết Minh Yên tâm địa hiền lành, nghe thấy chuyện như vậy trong lòng sẽ hoảng sợ, cười khổ một tiếng nói: “Vậy thì có gì ghê gớm đâu, mạng nô tài vốn không đáng một đồng. Người đi theo Lục tiểu thư thảm nhất chính là Sở ma ma, bị đánh cho đến chết, cả nhà đều bị bán, nghe nói bị bán đi Bắc Cương làm lao dịch, chỉ sợ xác suất còn sống rất nhỏ bé.”
Minh Yên nghe vậy suýt chút nữa chống đỡ không nổi, Sở ma ma thương nàng nhất lại có kết cục như vậy, trong hốc mắt lập tức ngấn lệ, tự lẩm bẩm nói: “Đánh chết? Quá tàn nhẫn rồi, sao có thể đánh chết chứ, người nhà của bà ấy còn bị bán đến Bắc Cương?”
Ký Dung gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ của Minh Yên thì thầm may mắn vì mình đi theo một chủ tử thiện lương, vì không muốn để Minh Yên đắc tội Đại phu nhân, lại nói tiếp: “Bốn đại nha hoàn Hải Đường, Hồng Tụ, Lục La còn có Thiên Hương đều biến mất trong một đêm, nghe người ta nói là bị bán đi rồi, còn bán ở đâu thì không ai biết được.”
Tim của Minh Yên dâng lên từng đợt đau đớn, đều bị bán rồi? Vậy nếu bốn đại nha hoàn xinh đẹp đó bị bán thì sẽ rơi vào trong tay những loại người nào… Minh Yên không dám nghĩ tới kết cục, Đại phu nhân thật sự tạo nghiệp chướng, bà ta không sợ sẽ gặp báo ứng sao? Vốn Minh Yên không mấy chắc chắn cái chết của mình có liên quan đến Đại phu nhân, thế nhưng hiện tại nàng lại chắc chắn rồi, nếu không liên quan đến bà ta, sao bà ta lại dọn dẹp tàn cuộc như vậy chứ?
Nhưng rốt cuộc nàng đã đắc tội với bà ta ở chỗ nào, khiến bà ta phải đẩy mình vào chỗ chết chứ? Đầu óc Minh Yên nhanh chóng xoay tròn, bỗng nhiên có một ý nghĩ lóe lên, mình vừa mới chết không bao lâu thì Úc Lan Cúc gả cho Chung Dực… Chẳng lẽ Đại phu nhân muốn Chung Dực làm nữ tế của bà ta, cho rằng mình chướng mắt sao? Nếu không phải như vậy, thì trừ cái này ra Minh Yên thật sự không rõ tại sao Đại phu nhân có thể hao tổn tâm sức ra tay độc ác với mình như vậy, huống chi sau khi mình chết thì người được hưởng lợi nhất không phải là Lan Cúc sao?