Bạch Hinh liếc nhìn Liên Song một cái rồi nói: “Liên Song, ta đi theo Trắc phi chủ tử dạo một vòng trong vườn, muội về nói lại với Tuyết Hủy một tiếng đừng để nàng ấy sốt ruột chờ.”
Liên Song nhất thời không hiểu, nhìn Bạch Hinh liếc nhìn về hướng viện của Ngũ di nương thì hiểu ra, cười nói: “Vâng, muội đi về nói một tiếng cho Tuyết Hủy tỷ tỷ biết.” Liên Song vội vàng rời đi, phương hướng đi chính là con đường vừa vặn đi qua trước cửa của Vũ di nương trở về Vô Vi Cư.
Bạch Hinh vịn Minh Yên đi dạo trong hậu viên, xung quanh đều là kỳ hoa dị thảo, hoa khoe màu đua sắc đong đưa ở trong gió, đình đài lầu các được ánh nắng chiếu rọi, tiếng nước chảy róc rách, quả nhiên cảnh đẹp trước mắt khiến người ta vui vẻ thoải mái, vườn hoa lớn như vậy cũng chỉ có hoàng gia và nhà huân quý mới có thể bài trí được, chứ như Úc phủ là không có khả năng rồi.
Minh Yên đi vào trong đình bát giác nghỉ chân, lúc này mới nhìn Bạch Hinh hỏi: “Theo ý tỷ Đại thiếu phu nhân có ý gì?”
Bạch Hinh nhíu mày, do dự một lát mới nói: “Chủ tử, xưa nay Đại thiếu phu nhân rất ít quản chuyện trong phủ, đột nhiên lúc này nói với người chuyện này, nô tỳ cảm thấy không phải là chuyện tốt, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Hai mạnh tranh nhau ngư ông đắc lợi, mặc dù Đại phòng nhìn vào thì không tranh quyền thế nhưng nô tỳ cảm thấy vẫn nên cẩn thận mọi chuyện sẽ tốt hơn.”
“Chính bởi vì Đại phòng xưa nay không quan tâm đến mọi việc, cũng không quản những chuyện này, hôm nay Đại thiếu phu nhân lấy danh nghĩa chia sẻ việc nhà mà mời ta đến tự thoại, hơn nữa câu từ lại khiến người ta khó hiểu, thật sự khó mà suy ngẫm ngọn nguồn trong đó.” Minh Yên chầm chậm nói, đôi mắt híp lại nhìn đám hạ nhân ở nơi xa đang bận rộn không ngừng qua lại chuẩn bị cho tiệc rượu tối nay, sắc mặt càng nặng nề hơn, “Gần tới tiệc Trung thu rồi còn nói như vậy, thật khiến người ta phí tâm tư.”
Bạch Hinh ở trong phủ nhiều năm, nghe thấy Minh Yên nói thế trong lòng cũng thấy khó hiểu, tựa như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Tính tình Đại thiếu phu nhân cẩn thận, mặc dù mấy năm nay không có công tích nổi trội nhưng cũng không làm ta chuyện gì khiến người ta chỉ trích, hơn nữa xưa nay giúp chồng dạy con, lão Vương phi rất thích nàng ấy.”
Minh Yên ở xa nhìn Vũ di nương đang đi tới, có mấy nha hoàn đi theo bên cạnh, nàng ta thở phì phò đi ở đằng trước, đi cực nhanh, Minh Yên lập tức nghẹn lời, người mang thai sao có thể đi nhanh như thế được? Liếc mắt nhìn Bạch Hinh nói: “Mau đi qua đỡ đi.”
Bạch Hinh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn vẻ mặt Vũ di nương cũng sợ hết hồn, vội vàng bước nhanh tới, vươn tay đỡ Vũ di nương, thuận miệng nói: “Nô tỳ phụng mệnh Úc Trắc phi tới đây giúp đỡ Vũ di nương, Vũ di nương đi chậm chút, người đang có thai đó, sao có thể đi nhanh thế được?”
Vũ di nương nghe vậy lập tức cất cao giọng nói: “Cái đồ con rùa vô liêm sỉ kia, một ngày mười hai canh giờ coi chừng ta không sót một khắc, làm vậy không phải là muốn mạng của ta sao? Ta đã làm chuyện ác tày trời gì, chẳng qua chỉ đi ra ngoài tản bộ mà cũng hạn chế tự do của ta, hôm nay ta thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa nên đi ra ngoài thì sao nào? Ta chỉ muốn mang theo đứa nhỏ đi ra ngoài nhìn ngắm phong cảnh một chút thôi mà cũng không được, sống những ngày tháng như thế không bằng chết quách đi cho xong!”
Bạch Hinh và Vũ di nương hợp tác nhiều năm, vừa nghe thấy vậy thì hiểu ra, Nhị thiếu phu nhân hạn chế tự do của Vũ di nương xem như là giảm lỏng nàng ấy, khó trách gần đây Đại thiếu phu nhân thường nói Vũ di nương ỷ sủng mà kiêu, một người không ra ngoài ở trong phòng cả ngày đương nhiên chỉ có thể khóc lóc om sòm ở trong phòng cho hả giận, không biết nội tình sẽ thật sự cho rằng Vũ di nương ỷ sủng mà kiêu lên cơn làm bậy đấy.
Dìu đỡ Vũ di nương vào trong đình bát giác nơi Minh Yên đang ngồi, Bạch Hinh nhìn mấy nha hoàn theo sát Vũ di nương đang muốn đi vào trong thì lập tức lạnh mặt, nói: “Ai cho phép mấy người đi vào? Vũ di nương đồng ý cho mấy người đi vào chưa? Không biết tôn ti trên dưới rồi hả?”
Một nha hoàn trong đó có hơi không phục, vẻ mặt cũng kiêu căng, nhìn Bạch Hinh nói: “Bạch Hinh tỷ tỷ nói vậy có hơi quá rồi, Vũ di nương là người của Nhị phòng chúng tôi, chúng tôi phụng lệnh của Nhị thiếu phu nhân cẩn thận hầu hạ Vũ di nương, nếu không cẩn thận Vũ di nương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi không thể nào ăn nói lại với Nhị thiếu phu nhân được, dù sao bụng của Vũ di nương quý giá lắm, ai dám sơ suất chứ?”
Minh Yên không ngẩng đầu cứ thế mà nhìn phong cảnh trong vườn, Vũ di nương tức giận cắn chặt hàm răng, không nhịn được nổi giận nói: “Cút ra xa ta một chút, ai bảo đám người các cô như quỷ âm hồn nhìn chằm chằm vào ta? Mau cút hết đi cho ta!”
“Di nương, người làm vậy không phải là làm khó nô tỳ sao? Nếu xảy ra chuyện gì, nô tỳ phải nói nói thế nào với Thiếu phu nhân, phải ăn nói thế nào với Nhị thiếu gia? Nô tỳ tuyệt đối không dám rời đi, xin di nương bớt giận.” Nha hoàn kia không hề sợ hãi, răng nhọn mồm sắc không coi ai ra gì.
Minh Yên nhớ tới ngày thường Nhị thiếu phu nhân vênh váo đắc ý thì lập tức hiểu ra tiểu nha đầu này nhất định là nha hoàn được sủng ái bên cạnh Nhị thiếu phu nhân, cho nên mới không coi ai ra gì như vậy, thật là chủ tử thế nào nô bộc thế ấy.
Bạch Hinh cười lạnh một tiếng, nhìn nha hoàn kia kia nói: “Di nương nhà cô ngồi yên một chỗ ở trong đình, một không uống nước, hai không dùng cơm, ba không đón gió nhảy múa, có thể xảy ra chuyện gì? Còn nữa, di nương là chủ tử của các cô, chủ tử bảo nha hoàn của mình lui ra ngoài chẳng lẽ còn không sai bảo được các cô? Các cô là nha hoàn hay là chủ tử? Khó trách Vũ di nương bước đi vội vàng như vậy, nói chuyện cũng đầy bực bội, có đám nha hoàn không coi ai ra gì lạy cao giẫm thấp như các cô thật đúng là tốt phúc!”
Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Bạch Hinh, ta hơi mệt, chúng ta trở về đi, chuyện trong viện của Nhị gia không liên quan gì đến chúng ta. Mặc dù Vũ di nương là từ viện của tiểu Vương gia ra, nhưng dù sao bây giờ cũng là người của Nhị phòng, đừng nên xen vào việc của người khác, tổ mẫu cực kỳ coi trọng đứa bé này, Trắc mẫu phi cũng cực kỳ coi trọng, ai dám to gan tính kế đứa bé này chứ?
Bạch Hinh nghe vậy sững sờ, nàng ấy cố ý để Liên Song đi qua sân của Vũ di nương để lại tin tức đến đây gặp mặt, sao lại rời đi chứ? Câu nói kia vẫn chưa nói xong đấy! Những vẫn nhanh chóng đi theo bước chân của Minh Yên trở về, đi không được mấy bước thì lại nghe tiếng chửi bậy cuồng loạn của Vũ di nương, Minh Yên xanh mặt, không quay đầu lại nói: “Bạch Hinh, tỷ lập tức nghĩ cách truyền tin cho Nhị gia, đứa nhỏ trong bụng Vũ di nương không giữ được!”
Bạch Hinh bị dọa, hoảng sợ hỏi: “Chủ tử, làm sao người biết? Chuyện này… chuyện này phải làm sao đây? Nếu không mời lang trung nhé?”