Tóc búi kiểu vãn cao, cài trâm hoa bên tóc mai, mặc áo đỏ lụa Hàng in hoa rực rỡ cùng váy mã diện dệt kim, hai gối được thêu vô cùng tinh xảo, đúng chuẩn phu nhân danh gia vọng tộc. Bên cạnh Mục phu nhân là một thiếu phụ, nước da nõn nà, miệng xinh cười mỉm, mặc một bộ váy áo lam nhạt tôn lên dáng người dong dỏng, khí chất phi phàm, người này chính là Đại tẩu Liễu thị của Mục Trắc phi, biểu muội của Lỗ Trắc phi – một vị Trắc phi khác của Túc Thân Vương, xuất thân không hề tầm thường.
“Nương, Đại tẩu, sao hai người lại tới đây?” Mục Trắc phi dẫn hai người vào phòng, sau khi ba người ngồi xuống mới mở lời hỏi.
Niệm Trân pha trà, cần thận dâng một mâm trái cây lên rồi xoay người lui xuống, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Liễu thị mỉm cười nói: “Mẫu thân thương muội muội, sắp tới Đoan Ngọ rồi nên qua đưa cho muội ít bánh ú, còn có đồ trang sức, túi lưới ngũ thải, túi thơm nhà mình làm.”
Mục Trắc phi ngẩng đầu nhìn Liễu thị, hiển nhiên không tin lời bà ta nói, hai người họ không hợp nhau, mấy năm này Mục Trắc phi rất ít về nhà mẹ cũng là vì bà ta, nghe bà ta nói thì lập tức cười đáp: “Đại tẩu đúng là hiểu lòng người, không gì quý hơn đồ của nhà mẹ đẻ, chẳng hay Đại tẩu có nhận được đồ của nhà mẹ đẻ không?”
Liễu thị sững người, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Năm nào cũng nhận, không trước thì sau nên cũng không có gì.”
Nữ nhi xuất giá có người nào không khó xử vì chuyện này, tát nước ra ngoài là nhà mẹ đẻ mà níu giữ ta lại để mưu lợi cũng là nhà mẹ đẻ. Chống lưng cho Liễu thị là phủ Túc Thân Vương, nhưng quan hệ có tốt hay không thì trời mới biết được.
Mục phu nhân biết hai người không ưa nhau nên vội chuyển chủ đề: “Nhu Gia, việc bảo con làm thế nào rồi?”
Mẫu thân vừa mở miệng đã hỏi việc này, thậm chí còn không quan tâm mấy ngày nay bà ta thế nào, Mục Trắc phi nghe mà thấy phiền lòng, nhưng cũng biết mẫu thân không còn cách nào, phụ thân đã đứng về phe Túc Thân Vương, một tiểu thiếp như hoa như ngọc của phụ thân còn là người do Túc Thân Vương tặng, giờ được phụ thân yêu chiều cưng nựng. Nếu mẫu thân vẫn không thu được tin tức từ mình, sau khi về thể nào phụ thân cũng tỏ thái độ, nghĩ tới đây lửa giận trong lòng bà dịu đi, nói: “Còn có thể thế nào, vẫn cứ vậy chứ sao. Bây giờ Úc Minh Yên được bảo vệ vô cùng chặt chẽ, muốn ra tay làm gì dễ dàng như vậy, con cũng đâu muốn đứng im nhìn nàng ta thắng thế.”
Mục Trắc phi cũng không nói ra chuyện Vũ Ninh Vương không cho bà động vào Úc Minh Yên, dù Mục Trắc phi không được khôn khéo, tính tình bốc đồng thì cũng biết đây không phải là một tín hiệu tốt. Phủ Túc Thân Vương còn muốn lợi dụng mình nên mới không lật mặt, nếu biết mình không còn giá trị lợi dụng, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì, nói không chừng bọn họ còn không tiếc lấy tính mạng mình ra để lót đường vinh hoa.
Đi tới bước đường ngày hôm nay, Mục Trắc phi cũng xem như đã hiểu, mình chỉ là một con cờ trên tay kẻ khác, mấy năm này mình quá ngu muội không nhìn rõ, hiện giờ sức khỏe Hoàng thượng không tốt, người người nhìn chằm chằm vị trí trữ quân, quân cờ là mình lập tức được tung ra, có thể lợi dụng được bọn họ đều sẽ không buông tha.
Nếu khiến Úc Minh Yên sảy thai, bên bị ảnh hưởng chính là phủ Vũ Ninh Vương, điều tra ra thì người xui xẻo lại là mình, chọc giận Hoàng thượng thì ngay đến Vũ Ninh Vương cũng không thể tự bảo vệ bản thân được. Đến lúc đó, Túc Thân Vương diệt được con nối dõi của Chu Hạo Khiên, cũng để bà ta gánh tội một mình, không ai biết được chuyện ông ta đã làm, chiêu chim sẻ đứng sau này quả thật rất hay, nhưng giờ mình đã không còn là mình của trước kia, đã biết nhìn xa tính kĩ, sao có thể để kẻ khác hủy hoại mình.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Mục Trắc phi lại khó coi, nhưng vẫn cố gắng không để Liễu thị phát hiện, giả vờ bất đắc dĩ nói: “Không phải không muốn ra tay, mấy năm qua hi sinh bao nhiêu vì tước vị, sao con có thể trở mắt nhìn được chứ. Nhưng mọi người cũng biết đấy, Úc Minh Yên là ai, là người bị ban cho ba thước lụa trắng ở trong cung mà vẫn có thể sống sót, loại người thâm sâu kín kẽ như vậy vô cùng cẩn thận, Vô Vi Cư lại tường đồng vách sắt, con muốn ra tay cũng phải có cơ hội chứ.”
Mục phu nhân nghe nữ nhi nói vậy lập tức bảo: “Con phải cẩn thận hơn nữa, giờ trong Kinh thành không ai không biết tới chuyện của Úc Minh Yên. Nữ nhân này có thể giữ được bình tĩnh trước thánh giá, chứng tỏ không phải người bình thường, con đừng để không kéo ngã được Úc Minh Yên mà còn liên lụy bản thân vào.”
Suy cho cùng vẫn là mẹ ruột của mình, vẫn nghĩ cho mình đôi chút, nhưng cũng chỉ là đôi chút mà thôi, dù sao bà ta cũng là người đã có nhi tử, cưới tức phụ về mà vẫn không bớt lo nên Mục Trắc phi biết mẫu thân mình khó xử, nói: “Mẫu thân có thể hiểu cho con là được rồi.”
Liễu thị nhìn Mục Trắc phi, lúc trước không vừa mắt vị tiểu cô chí lớn mà tài mọn này, nhưng hôm nay lại cảm thấy khác lạ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Túc Thân Vương biết Úc Minh Yên không dễ đối phó, hơn nữa còn có Chu Hạo Khiên, thế nên đã đặc biệt nghĩ ra một cách hay cho muội muội.”
Mục Trắc phi giật thót trong lòng, ngoài mặt làm ra vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Cách hay thật à? Nếu vậy phải cảm ơn Vương gia rồi.”
Liễu thị quan sát thái độ của Mục Trắc phi, nghe bà ta nói vậy lại tự hỏi có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không, Mục Trắc phi vẫn như trước kia, có thể mới nãy mình đã hoa mắt thật.
“Đúng vậy, Vương gia cũng không đành lòng thay muội muội, tước vị này vốn nên thuộc về Hạo Thần bởi vậy nhất quyết không thể mặc kệ, dù sao hai nhà chúng ta cũng là thông gia, không giúp muội muội thì giúp ai?” Liễu thị cười càng tươi, nhìn Mục Trắc phi bằng ánh mắt lấp lánh.
Mục Trắc phi cố nén kinh sợ trong lòng, vẫn giả vộ mừng rỡ hỏi: “Không biết Vương gia có cách gì?”
Liễu thị nghe vậy lập tức lấy từ trong ống tay áo ra một túi thêu tinh xảo, nhẹ nhàng đưa cho Mục Trắc phi, cười nói: “Tết Đoan Ngọ có tập tục đeo túi thêu, muội nghĩ cách đưa túi thêu này cho Úc Minh Yên, chỉ cần nàng ta đeo trên người một ngày, chuyện còn lại tất cả không cần lo đến.”
Nhìn túi thêu kia, Mục Trắc phi nheo mắt lại nhưng vẫn nói: “Úc Minh Yên giảo hoạt đa nghi, chắc chắn sẽ không tùy tiện đeo đồ người khác cho nàng ta, nếu chỉ vậy có thể đắc thủ thì con của nàng ta đã chết lâu rồi.”
Liễu thị mỉm cười, nói: “Vậy phải xem thủ đoạn của muội muội rồi, suy cho cùng nàng ta cũng là vãn bối của muội, bề trên ban thưởng không thể từ chối, đúng không?”
Nếu là Mục Trắc phi của khi trước có lẽ đã cảm thấy lời này hợp lí, không nghi ngờ gì, nhưng bây giờ thì không, bề trên ban thưởng không thể từ chối, nhưng đó là túi thêu từ mình, nếu nàng lập tức sảy thai thì chẳng phải tra một phát là ra mình à? Túc Thân Vương quả thâm độc, một mũi tên trúng hai đích!
Mục Trắc phi nhận lấy túi thêu, lại nói: “Ngay đến thánh chỉ mà Úc Minh Yên còn dám chống lại, đâu phải mọi người không biết, đúng không?”
Liễu thị sững người nhưng vẫn nói: “Làm hết sức thôi, còn hai tháng nữa là tới tháng dự sinh, không còn cơ hội ra tay đâu. Chẳng lẽ muội có thể trơ mắt nhìn Hoàng thượng hạ chỉ phong con của nàng lên làm Thế tử? Đến lúc đó gà bay trứng vỡ không chiếm được bất cứ thứ gì để rồi hai tay trống trơn, chẳng thà bây giờ liều mình đánh cược một phen.”
Mục Trắc phi không nói gì, tâm lạnh như tro tàn. Mục phu nhân nhìn nữ nhi cũng thấy đau lòng, khuyên nhủ: “Từ xưa đến nay muốn được việc lớn thì tay không thể không dính máu, con đừng cảm thấy mình độc ác, muốn trách thì chỉ có thể trách Chu Hạo Khiên, nếu hắn chịu quy phục Túc Thân Vương thì đâu xảy ra những chuyện này. Chiến trường của nam nhân ở bên ngoài, nhưng chiến trường của nữ nhân cũng không đơn giản, để có được thứ mình muốn thì phải vững tâm tàn nhẫn.”
Mục Trắc phi nắm chặt túi thêu, ngước mắt nhìn mẫu thân của mình, im lặng gật đầu: “Nữ nhi biết rồi.”
Thái độ của Mục Trắc phi khiến Liễu thị khó chịu, lại nói thêm: “Muội muội, tiền độ của ca ca muội, tiền đồ của toàn bộ gia tộc Mục thị đều nhìn ở muội, nếu ngày sau Túc Thân Vương đăng đại bảo, vinh hoa phú quý hưởng không hết, không những chất nhi Hạo Thần kế thừa tước vị mà ngay đến muội muốn được nâng lên làm Chính phi cũng chỉ cần một câu của Túc Thân Vương thôi, lúc này muội không thể phạm sai lầm, nếu bị ruồng bỏ… Kết quả này, ta không nói chắc muội cũng biết.”
Mục Trắc phi cười khinh trong lòng, ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Muội chờ nhiều năm như vậy, phí bao công sức như vậy sao có thể từ bỏ, Đại tẩu nói quá rồi, chẳng qua muội cảm thấy Úc Minh Yên khó chơi quá, nàng ta cũng không phải là Lâu Thải Nguyệt.”
“Không thuận Vương gia thì không được giữ lại, muội đừng nghĩ nhiều.” Liễu thị thuận miệng an ủi.
Mục Trắc phi lại cười khinh trong lòng, không được giữ lại à? Đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, không giữ lại được? Chẳng lẽ… Cái chết của Vương phi năm đó cũng liên quan tới Túc Thân Vương? Nhưng chuyện này là không thể, trong vương phủ ngoài mình ra thì làm gì còn tai mắt của Túc Thân Vương… Không lẽ ngoài mình ra, Túc Thân Vương còn tai mắt khác, không thì tại sao Liễu thị lại nói như vậy?
Liễu thị nói vậy là để thăm dò mình hay chỉ thuận miệng thôi?
Trái tim Mục Trắc phi nảy liên hồi, ngoài mặt lại tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Ý của Đại tẩu là cái chết của Vương phi năm đó là do Túc Thân Vương ra tay?”
Liễu thị sửng sốt, vội nói: “Nào có chuyện ấy, muội đừng nói bậy. Ý của ta là năm đó Lâu Thải Nguyệt không biết tốt xấu, tuy Vương gia rủ lòng thương nhưng ông Trời không bỏ qua cho nàng ta, ý Trời đã thế ai có thể nhiều lời.”
Lời giải thích này của Liễu thị có hơi chống chế, nhưng Mục Trắc phi lại thở phào nói: “Vậy cũng đúng, Vương gia là kỳ tài ngút trời, tất nhiên là người có thể vinh quang đăng đại bảo nhất, Mục gia chúng ta nhất định phải đi theo.”
Thấy Mục Trắc phi không nghi ngờ, Liễu thị mới khẽ thở phào, ngồi một lúc rồi theo Mục phu nhân ra về.
Sau khi hai người rời đi, Mục Trắc phi như bị rút cạn toàn bộ sinh lực, mệt mỏi ngả cả người lên gối mềm, trong đầu không ngừng nghĩ lại câu chuyện vừa rồi, cảm thấy trái tim như thắt lại, càng lúc càng khó khống chế.
Rõ ràng năm đó Vương phi chết bệnh, bà ta hận Lâu Thải Nguyệt không thể chết sớm hơn, hận bà ấy sinh ra đích tử, nhưng bà ta không ra tay hại chết bà ấy. Bà ta đã từng nghĩ tới chuyện hại bà ấy, có nghĩ tới thật, một khi nữ nhân hung ác lên thì cái gì cũng nghĩ ra được cả.
Lúc ấy bằng một thánh chỉ mà Lâu Thải Nguyệt được gả vào làm Vương phi, chiếm mất vị trí Chính phi của mình, năm đó chính miệng Vũ Ninh Vương đã đồng ý cưới mình làm Chính phi, nhưng ai dám chống lại thánh chỉ chứ?
Mục Trắc phi luôn cho rằng Lâu Thải Nguyệt chết bệnh, thế nhưng lời vừa rồi của Liễu thị đã dấy lên nghi ngờ trong lòng bà ta. Chẳng lẽ cái chết của Lâu Thải Nguyệt có uẩn khúc gì? Nghĩ tới đây trái tim bà ta như thắt lại, một khi niềm tin bao năm qua bị phá vỡ, lòng nghi kỵ sẽ ngày một lớn hơn.
Bà ta hận Lâu Thải Nguyệt cướp mất vị trí Chính phi của mình, hận Chu Hạo KHiên cướp mất tước vị của Hạo Thần, mẫu tử bọn họ khiến mẫu tử bà ta rơi vào tình cảnh xấu hổ, nhất là sau khi Lâu Thải Nguyệt chết, bà ta cứ tưởng mình sẽ được phù chính, nhưng lão Vương phi nhất quyết không đồng ý, mặc dù Vương gia chống lại mấy lần nhưng vẫn không giải quyết được gì, đạo hiếu lớn hơn Trời, cho nên bà ta cũng đành khuất phục.
Vũ Ninh Vương không quan tâm tới Chu Hạo Khiên, cứ mặc kệ hắn, mặc cho hắn đi gây chuyện, Mục Trắc phi không phủ nhận điều này, quả thật đã bỏ không ít công sức khiến Vũ Ninh Vương không thích Chu Hạo Khiên. Chính vì bà ta biết cho nên bao năm qua chưa từng nghĩ tới chuyện lấy mạng Chu Hạo Khiên, chỉ muốn Chu Hạo Khiên hư hỏng mà thôi, chẳng lẽ lại để một tên phế vật kế thừa Vương phủ? Bà ta có ý xấu thật, muốn biến nhi tử của kẻ khác thành phế vậy, nhưng bà ta không muốn giết người hay làm ai bị thương, vậy cũng coi như không thẹn với lòng.
Song, nếu như cái chết của Vương phi năm đó không phải do chết bệnh mà là do Túc Thân Vương hạ thủ, Mục Trắc phi lập tức sợ hãi, trong vương phủ này còn có người của Túc Thân Vương, bà ta không rét mà run. Nếu người này gây bất lợi cho Vũ Ninh Vương thì phải làm sao đây? Bao năm qua Vũ Ninh Vương luôn đứng trung lập, không theo bất cứ vị vương nào, lỡ Túc Thân Vương thẹn quá hóa giận muốn giết… Nghĩ vậy Mục Trắc phi không ngồi yên nổi, chỉ cảm thấy như bị sét đánh dọc người.
Bà vứt mạnh túi thêu trong tay xuống đất, cảm thấy nó như củ khoai lang bỏng tay. Nhưng nghĩ tới lời của Liễu thị, Mục Trắc phi lại xuống giường, im lặng cúi người nhặt lên, nhất thời cảm thấy bản thân thật hèn nhát. Hóa ra cuộc sống của mình chỉ là giả tạo, hóa ra trong vương phủ này còn một thanh kiếm trong bóng tối, có thể bay ra bất cứ lúc nào, còn chuyện thanh kiếm ấy sẽ làm ai bị thương, sẽ lấy mạng của ai thì bà ta chẳng biết gì hết, cảm giác trên đầu có thanh kiếm treo lơ lửng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào thật sự rất khó chịu.
Tiếng rèm cửa khẽ vang lên, đã vào Hạ nên rèm đã đổi sang rèm châu, có người vào là người bên trong lập tức biết ngay. Mục Trắc phi lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thì thấy Vũ Ninh Vương tới, không biết tại sao tủi khổ trong lòng lại đột nhiên trào dâng, nước mắt lăn dài rơi xuống đất…