Trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, Minh Yên rũ mắt mỉm cười, nắm chặt lấy tay Chu Hạo Khiên, hương vị hạnh phúc quẩn quanh lâu tan, lan tới đường chân trời.
***
Bóng đêm bao phủ, một bóng người lén lút trong Vô Vi Cư.
Bóng người linh hoạt kia không ngừng luồn lách giữa hoa cỏ, tránh né tầm mắt của mọi người, lẳng lặng rời đi trong bóng đêm.
Người này không đi đến tiền viện mà lại rẽ vào cuối hành lang, rồi lại rẽ vào phòng của các nha hoàn ở, nơi đó là nơi ở tập trung của các nha hoàn.
Giờ Tý, đêm đen, mọi người đều đã vào giấc.
Bóng người kia dừng ở một góc hẻo lánh nhất viện, nhẹ nhàng gõ một tiếng.
Âm thanh rất nhỏ, dù trong màn đêm yên tĩnh vẫn không đánh động tới người khác.
Cửa lặng lẽ mở ra, bóng người kia lập tức vọt vào.
Bài trí trong phòng rất đơn giản, thậm chí tới mức phải nói là nghèo nàn, một ngọn đèn dầu lặng yên cháy, ánh đèn mờ chiếu lên khuôn mặt của người nọ, nhìn kỹ thì đó lại là Bạch Hinh.
Bạch Hinh ngồi trên ghế, nhìn tiểu nha hoàn trước mắt, hạ giọng hỏi: “Muội nghĩ kỹ chưa?”
Tiểu nha hoàn kia mới chỉ mười sáu nhưng mặt mũi xinh xắn, tuy không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng lại mang nét đẹp quyến rũ tựa hoa sen của Giang Nam, đôi mắt kia lấp lánh như sao, đôi môi đỏ thắm cùng làn da trắng ngần, nghe Bạch Hinh nói thì cả người run lên, ngước mắt nhìn nàng ấy, cắn môi, mãi lâu sau mới nói: “Bạch Hinh tỷ tỷ, ta không dám.”
Bạch Hinh than nhẹ một tiếng, nhìn nàng ta dịu giọng nói: “Liên Mật, không lẽ muội không muốn sinh đứa nhỏ này ra?”
“Ta muốn!” Liên Mật rơi lệ, giọng điệu gấp gáp lại kích động, sao nàng ta lại không muốn chứ, đó là hài tử của nàng ta…
“Nhưng cái bụng của muội còn có thể giấu được bao lâu? Không lâu nữa sẽ lộ bụng, đến lúc đó bà ta sẽ không để muội sinh hài tử ra đâu.” Bạch Hinh thấp giọng, trên mặt mang theo sự thương cảm.
“Ta biết, Tần Trắc phi quản nhà hoàn rất nghiêm, dù được Đại gia để mắt thì xong việc vẫn phải uống thuốc.” Trên mặt Liên Mật mang theo vẻ tuyệt vọng: “Một khi Đại phu nhân chưa sinh đích tử thì Tần Trắc phi sẽ không cho phép thứ tử được sinh ra, nhưng… nhưng không phải Đại thiếu gia cũng là thứ tử sao? Tại sao bà ta muốn làm như vậy?”
Bạch Hinh nhìn khuôn mặt nhỏ rối rắm của Liên Mật, thở dài một tiếng, chính vì Tần Trắc phi tranh đấu cả đời cho nhi tử có thân phận thứ tử này nên mới không muốn con cháu của mình tiếp tục đi theo con đường này. Nếu Chu Hạo Khiên là đích trưởng tử, những năm qua vương phủ đã không có nhiều sóng gió, cũng không có nhiều người chết đến vậy.
Nhưng Bạch Hinh không thể nói lời này, chỉ có thể an ủi: “Muội đã biết rõ kết quả thì tại sao không dũng cảm kiếm đường sống cho hài tử của mình? Đại gia biết chuyện này không?”
Liên Mật lắc đầu, sắc mặt tối sầm lại: “Đại gia rất nghe lời Tần Trắc phi, dù biết e rằng chỉ với một câu của Tần Trắc phi, ngài ấy cũng sẽ không do dự bắt ta bỏ hài tử, ta không dám mạo hiểm như vậy, ta không dám…”
Liên Mật mất hồn ngã ngồi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn ra trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, để được sống đã khó lắm rồi, nàng ta không muốn tranh giành cái gì hết, chỉ hi vọng bình an sinh hài tử này ra, nhưng sao lại khó khăn như vậy…
Nghĩ đến đây không nhịn được khóc không thành tiếng, gục trên bàn, hai vai không ngừng run rẩy.
Bạch Hinh xót xa, đỡ tay nàng ta, nói: “Vậy hãy nắm lấy cơ hội đi, chỉ cần lão Vương phi biết chuyện này thì còn có hy vọng.”
Liên Mật ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh, trong mắt đã sinh ra hy vọng, nhưng trong chớp mắt đã tan thành ảo ảnh, khẽ nói: “Biết thì sao? Dù lão Vương phi hy vọng có thêm tôn tử nhưng ta không thể dưỡng thai dưới mí mắt lão Vương phi được, có thể sinh ra được hay không là chuyện không biết trước cả, trong hậu viện này đâu phải chỉ có một hai người không sinh được hài tử, không phải hài tử của Vũ di nương chính là minh chứng à?”
Hai mắt Bạch Hinh nheo lại, nhìn Liên Mật, tiểu nha hoàn này nói không nhiều nhưng lại nhìn rất thấu đáo. Lời này đã chỉ ra một sự thật, chỉ cần chủ mẫu không muốn thì sẽ có rất nhiều thủ đoạn khiến ngươi sảy thai, nếu hài tử này vẫn không được sinh ra thì nàng ta cần gì phải đối nghịch với Tần Trắc phi?
Đây không phải một đứa ngốc, đây là một người biết mưu cầu cho bản thân mình.
“Vậy muội muốn giết hài tử của mình sao? Sau đó im lặng vẫy đuôi theo sau lấy lòng Tần Trắc phi cả đời?”Bạch Hinh châm chọc: “Làm một mẫu thân, sao muội lại để hài tử của mình phải thất vọng thế? Không cố gắng đã muốn từ bỏ, Bạch Hinh ta khinh thường. Sau này muội xuống Cửu Tuyền phải đối mặt với hài tử này thế nào?”
Mặt Liên Mật càng trắng bệch ra, hai tay bấu chặt lấy váy, ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh, cười khổ một tiếng, hỏi: “Ta cũng muốn nắm lấy cơ hội, nhưng ta chỉ là một nô tỳ ti tiện, tuy Đại gia cũng thương yêu ta đôi phần nhưng Đại phu nhân… Phu thê bọn họ luôn tương kính như tân, sao Đại phu nhân có thể đồng ý để một nô tỳ sinh hạ thứ trưởng tử? Tần Trắc phi và Đại phu nhân đồng tâm hiệp lực thì ta cũng không còn đường sống, để giữ được hài tử là vô cùng khó khăn, tỷ đừng trách ta ích kỷ, nếu không thể giữ được hài tử, ta cũng muốn kéo theo tính mạng của mình vào. Chỉ cần sau này Đại phu nhân sinh đích tử, ta luôn có cơ hội sinh hạ hài tử của mình…”
Bạch Hinh không biết nên nói gì cho tốt, nhưng cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, nói: “Muội tưởng bỏ hài tử thì bọn họ sẽ tha cho muội sao? Muội trốn không uống thuốc đã là tìm đường chết rồi. Giấy bán mình nằm trong tay người ta, muốn đánh chết muội, ai sẽ nhiều chuyện nói giúp một câu?”
“Ta không trốn không uống thuốc, rõ ràng là ta đã uống… Nhưng không biết tại sao vẫn có…” Liên Mật ủ rũ, nàng ta thật sự không biết.
“Muội thật sự không trốn uống thuốc?” Bạch Hinh kinh hãi, trong đầu như hiện lên điều gì đó.
Đúng lúc này Liên Mật nắm lấy tay Bạch Hinh, nói: “Ta không trốn thật, Bạch Hinh tỷ tỷ, tỷ xem ta nhát như chuột, đến bây giờ còn không dám nói ra chuyện mang thai thì sao có gan không uống thuốc chứ? Ta đã uống thật, nhưng mà vẫn có, ta không biết tại sao nữa.”
Bạch Hinh lại cười, đúng vậy, chắc chắn trong này có uẩn khúc.
Bạch Hinh nhìn Liên Mật, dịu giọng hỏi: “Ta hỏi muội, khoảng thời gian đó Đại gia thường xuyên ngủ lại phòng của muội à?”
Liên Mật ngượng ngùng, nhưng vẫn đỏ mặt nói: “Không có, ta đều tới thư phòng của Đại gia hầu hạ.”
Bạch Hinh hiểu ra, lúc này khẽ cười, nắm lấy tay Liên Mật nói: “Đứa ngốc này, hài tử của muội được cứu rồi, cho dù muội có muốn nó giữ hay không.”
Liên Mật mông lung nhìn Bạch Hinh, nhưng nghe Bạch Hinh nói vậy vẫn rất vui, sinh ra một tia hy vọng, hỏi: “Bạch Hinh tỷ tỷ, ta thật sự có thể giữ được hài tử của mình? Nếu có thể giữ được hài tử, ta làm trâu làm ngựa cho tỷ, ta không muốn bỏ nó, thật sự không muốn, nhưng ta chỉ là một nô tỳ nhỏ nhoi, bản thân ăn bữa hôm này còn phải lo bữa ngày mai thì sao bảo vệ nó được?”
“Chỉ cần muội làm theo ta nói, ta chắc chắn sẽ giữ được hài tử cho muội, muội tin ta không?” Bạch Hinh trầm giọng hỏi.
Hai mắt Liên Mật đẫm lệ, cách tầng nước nhìn nữ tử kiên định trước mắt, trong lòng như được cổ vũ, gật đầu một cái thật mạnh.
Bạch Hinh nhoẻn miệng cười, nói: “Úc Trắc phi thường nói nô tỳ cũng là người, bảo chúng ta không cần coi thường bản thân, muội cũng không được coi thường bản thân. Vì bản thân, vì hài tử của mình, muội phải kiên cường lên.”
“Ta biết… Nhưng mà ta sợ, Thanh Oánh tỷ tỷ là nha hoàn thân cận của Tần Trắc phi mà còn không thoát được vận rủi, sao ta có may mắn ấy chứ…” Liên Mật nghẹn ngào.
Thanh Oánh? Bạch Hinh sửng sốt, chẳng lẽ Thanh Oánh cũng từng mang thai hài tử của Chu Hạo Nam?
“Thanh Oánh mà muội nói chính là Thanh Oánh hầu cận của Tần Trắc phi?” Bạch Hinh cố gắng để giọng mình bình tĩnh nhất có thể không làm Liên Mật nghi ngờ.
Liên Mật không nhận ra, bây giờ tất cả hy vọng của nàng ta đều đặt trên người Bạch Hinh, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, không phải tỷ ấy thì còn ai vào đây? Thanh Oánh tỷ tỷ đáng thương lắm, ta không muốn giống tỷ ấy, bây giờ sống mà chẳng khác gì cái xác không hồn. Thanh Oánh tỷ tỷ làm nhiều việc cho Tần Trắc phi như vậy mà còn rơi vào kết cục ấy chứ đừng nói là một nô tỳ nhỏ như ta, Bạch Hinh tỷ tỷ, tỷ là đại nha hoàn, là đại nha hoàn có thể diện, không giống bọn ta, ta chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, có lẽ Đại gia quay người đi đã quên mất ta là ai rồi…”
Bạch Hinh im lặng, thân làm nha hoàn luôn mong ước muốn bò lên giường chủ tử làm di nương, cả đời vinh hoa phú quý, nhưng ai biết được đây cũng là một con đường đẫm máu.
Trong lòng thở dài một tiếng nhưng trên mặt không thể hiện ra, chỉ hỏi tiếp: “Đã lâu rồi ta không gặp Thanh Oánh, cứ tưởng tỷ ấy rời phủ rồi, hóa ra còn ở trong phủ, nhưng sao không thấy bóng dáng đâu?”
“Thanh Oánh tỷ tỷ đang trông coi nhà kho của Tần Trắc phi, cũng ở hậu viện nhưng không lộ mặt.” Liên Mật nói.
Bạch Hinh suy tư, trong mắt lấp lánh ánh sáng ngời ngợi, đi mòn gót giày chẳng tìm thấy, đến khi đạt được lại không tốn công, lần này có được tin vui ngoài sức tưởng tượng rồi.
“Liên Mật, nếu muội muốn giữ hài tử, muốn sinh nó ra thì làm theo ta dặn, nếu muội không muốn thì ta cũng không bắt ép. Nếu ngày mai muội có thể lấy hết can đảm đi tới viện Thúy Ninh thì ta có thể giúp muội được như ý nguyện, nếu muội không có dũng khí đi, ta có thương hài tử này thì cũng không giúp gì được. Muội phải nhớ kỹ, có bỏ mới có được, muốn bảo vệ hài tử của mình thì phải có dũng khí.” Bạch Hinh đứng dậy, nàng không thể ở đây quá lâu, nếu không sẽ bị người khác phát hiện.
Liên Mật còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Hinh đã đi về phía cửa, trước khi mở cửa lại quay đầu nhìn nàng ta một cái nhưng không nói gì, bóng người lóe lên, biến mất trong màn đêm tối.
Liên Mật ngồi ngẩn người trước đèn. Mình nên làm gì đây…Ngày mai có nên tới viện Thúy Ninh không?