Lúc trước Chu Hạo Khiên sắp xếp Thập Nhất di nương vào Úc phủ một là vì chăm sóc Minh Yên, hai là muốn tìm lại vật hắn cần từ trên người Úc Duy Chương. Từ xưa đến nay dùng chiêu mỹ nhân kế lần nào cũng hiệu quả, gần đây bên Thập Nhất di nương nhận được chút tư liệu, mặc dù không phải là thứ Chu Hạo Khiên muốn nhưng cũng có phần hữu dụng, Úc Duy Chương là một lão hồ ly, đương nhiên sẽ không đặt những hồ sơ bí mật kia ở những nơi người khác dễ dàng tìm được.
Chỉ là, đột nhiên Úc Duy Chương bị truyền vào Đô Sát viện… Ai động tay động chân?
Minh Yên không thể nói rõ là oán hận hay quan tâm đến Úc Duy Chương, nếu nói hận ông thì bất kể đối với Lan Nhụy hay với Minh Yên ông cũng coi như làm hết chức trách của một phụ thân, điều duy nhất khiến Minh Yên bất mãn là năm đó Lan Nhụy chết ông lại không có chút nghi ngờ nào, cứ mặc cho Đại phu nhân giấu giếm cho qua chuyện, nhớ tới Úc Dương trong khoảng thời gian này việc học căng thẳng, Minh Yên thở dài một hơi, Úc Dương nói lúc nàng xuất giá sẽ không đến tiễn nàng, cậu nói cậu sợ mình không nhịn được mà khóc, sợ mình sẽ lộ ra dấu vết, Minh Yên nghĩ tới đây thì lòng chua xót, Úc Dương… đệ đệ của nàng!
“Ừ, ta không sao, chàng đừng lo lắng.” Minh Yên hờ hững cười một tiếng, nhìn vẻ mặt Chu Hạo Khiên có chút do dự, lại nói tiếp: “Chàng có việc thì đi đi, không cần ở đây cùng ta đâu, cơm tối có về không?”
“Sẽ về, ta đến chỗ của An Thân vương một chuyến, sẽ mau chóng về thôi.” Chu Hạo Khiên chủ động nói với Minh Yên hành trình của hắn, suy nghĩ một chút lại nói thêm: “Chuyện nhạc phụ vào Đô Sát viện quá bất ngờ, nếu ở trong vương phủ có nghe lời bàn tán gì thì nàng đừng để trong lòng, nàng chỉ cần nhớ, bây giờ đầu tiên nàng là thê tử của Chu Hạo Khiên ta rồi mới đến nữ nhi của Úc phủ.”
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên nghe lời dặn dò dịu dàng của hắn, trong lòng như rơi vào ấm áp của ánh mặt trời mùa Xuân tháng Ba, cười gật đầu một cái, đáp: “Ừ, biết rồi, chàng yên tâm đi, chút chuyện này ta vẫn đối phó được, huống chi trên quan trường nhiều chuyện bấp bênh, không đáng là gì đâu.”
Chu Hạo Khiên quả thật gấp gáp muốn tìm Tống Tiềm bàn bạc chuyện này, hắn hôn nhẹ một cái lên trán Minh Yên, cười nói: “Buối tối chờ ta về dùng cơm.”
Nhìn bóng lưng Chu Hạo Khiên rời đi Minh Yên cười nhẹ một tiếng, thẳng đến khi bóng dáng của hắn biến mất mới xoay người vào phòng trong.
Phủ An Thân vương.
Chu Hạo Khiên dựa nghiêng vào khuông cửa nhìn Tống Tiềm đang múa bút thành văn không biết viết cái gì, hắn đứng đợi một lát, qua một hồi lâu Tống Tiềm mới dừng bút lại, cầm cây bút để lên giá bút bằng bạch ngọc khác tùng bách, lúc này mới nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Hôm nay đệ không ở cùng nàng dâu bảo bối của đệ mà chạy đến đây làm gì?”
“Nhạc phụ của ta vào Đô Sát viện, huynh nói tại sao ta tới đây?” Chu Hạo Khiên bước nhanh tới, ngồi xuống ghế xếp phía bên phải cái bàn rồi mới lên tiếng.
“Tin tức của đệ rất nhanh nhẹn đấy, ta cũng vừa mới biết đây thôi.” Hai mắt Tống Tiềm trong veo, sóng gợn nhẹ nhè trong suốt, nhìn thì không sóng không gió nhưng lại khiến kẻ khác lo sợ bất an ở trong lòng.
“Ai làm?” Chu Hạo Khiên hỏi thẳng, trong giọng nói đầy ý bất thiện.
Tống Tiềm cúi đầu, trong lòng thầm than một tiếng, Chu Hạo Khiên có thể vì Úc Minh Yên mà quang minh chính đại ra tay, còn hắn lại chỉ có thể lén lút vụng trộm làm việc, nhưng hắn lại không hề mất hứng, chỉ cần bọn họ hạnh phúc, hắn cũng vui vẻ.
“Người mà đệ không nghĩ tới.” Tống Tiềm nhướng cao mày cố tình hừ nói.
Chu Hạo Khiên nhìn chằm chằm Tống Tiềm, nghiến răng nói: “Lâu rồi huynh không hoạt động gân cốt nên ngứa da nhỉ?”
Thấy Chu Hạo Khiên vẫn khó chơi như trước, buồn bực vừa rồi của Tống Tiềm bị quét sạch, thần sắc trở nên yên tĩnh thản nhiên nói: “Là nhằm vào ta, đệ và đệ muội vì ta mà gặp xui xẻo bị dính líu.”
Chu Hạo Khiên lập tức hiểu ra, sắc mặt tái mét, buồn buồn nói: “Huynh thật sự đứng nói chuyện không đau lưng[1] sao, ta biết là bởi vì ta sắp vào Kinh doanh nên có một vài người muốn tham dò ngọn nguồn, huynh đừng ôm việc thay ta. Ta buồn bực chuyện của nhạc phụ sao lại phát triển nhanh như vậy, chúng ta vẫn chưa động thủ đâu đấy, chỉ sợ có người muốn mượn chuyện này không gió mà dậy sóng muốn đi trước một bước ngăn ta ở ngoài Kinh doanh.”
[1] Đứng nói chuyện không đau lưng: là tục ngữ Hán việt, ý nói không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác còn thay người đó suy nghĩ nhưng lại ba hoa khoác lác, bao gồm cả ý được tiện nghi còn khoe mẽ; cũng so sánh một người không hiểu tình huống thực tế, chỉ nói suông, xa rời thực tế; nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Mặc dù Tống Tiềm đã biết trước đó Chu Hạo Khiên giấu kỹ tài năng, nhưng tại sao hắn lại có thể trong thời gian ngắn thông suốt mọi chuyện như vậy, trong lòng thầm than làm kẻ địch của nó thật đúng là một chuyện không sáng suốt. Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên do dự hỏi: “Đệ và Chung Dực từng có quan hệ gì sao?”
Chu Hạo Khiên hơi híp mắt, nhớ tới chuyện hôm nay ở Kim Hoa Hiên, trong lòng bực bội không thôi, nhìn Tống Tiềm nói: “Huynh hiểu cái người tên Chung Dực này được bao nhiêu? Trong tư liệu của ta người này hẳn không có bất kỳ liên quan nào đến Minh Yên, nhưng… hôm nay ở Úc phủ hắn lại nhìn Minh Yên gọi tên Lan Nhụy – Lục tiểu thư của Úc phủ!”
Tống Tiềm sững sốt, “Cái gì? Nhìn đệ muội gọi tên Úc Lan Nhụy? Thật đúng là hơi quái, có nhớ trong tư liệu nói hình như Chung Dực và Úc Lan Nhụy tư định chung thân rồi… Nhưng sau đó Úc Lan Nhụy bạo bệnh bỏ mình, hai tháng sau Chung Dực cưới Úc Lan Cúc… Đệ muội là sau khi Úc Lan Cúc thành thân hai năm mới về Úc phủ…”
“Ừm, huynh nhớ không sai.” Chu Hạo Khiên đáp như đinh chém sắt, trên khuôn mặt tuấn tú là một lớp sương lạnh, chuyện này hắn nhất định sẽ tra rõ ràng.
Tống Tiềm cau mày, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Chu Hạo Khiên, cân nhắc nói: “Lần này Chung Dực đột nhiên ra tay thì ra lại là vì… Nhưng đệ muội và hắn có thể có liên quan gì chứ, thật sự kỳ quái mà.”
Chu Hạo Khiên mơ hồ cảm thấy không đúng, khó trách giữa trưa Chung Dực vội vàng cáo từ, buổi chiều đã có người truyền gọi Úc Duy Chương, Chung Dực nóng lòng ra tay, rốt cuộc có ý định gì? Chu Hạo Khiên chưa bao giờ xem thường Chung Dực, đây là một nam nhân có sách lược hơn cả Chung Lương, chỉ là trước kia nam nhân này không mấy quyết đoán, lần này mạnh mẽ vang dội như vậy, tên này muốn tuyên chiến sao?
Nghĩ tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm, cắn răng nói: “Chung Dực là của ta, mặc kệ sóng gió thế nào…”
“Ta chỉ cần Lã Vọng buông cần[2], ta mặc kệ đệ muốn làm gì thì làm!” Không cần nhiều lời dư thừa, nhiều năm ăn ý Tống Tiềm tiếp lời Chu Hạo Khiên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, Chu Hạo Khiên gật đầu một cái, sải bước rời đi không hề quay đầu lại, Tống Tiềm nhìn bóng lưng của hắn, cảm xúc bắt đầu khởi động, sư tử mạnh mẽ ngủ đông nhiều năm đi cắn nát quan trường thối rữa, người đầu tiên xui xẻo sẽ là ai đây?
[2] Lã Vọng buông cần: không quản bên ngoài có biến hóa gì, gì làm việc theo phép tắc cũ.